Có Thu Đồng làm người dẫn đường, Bùi Duẫn không lo không tìm được lớp học.
Lớp học ở một tòa nhà khác, phải băng qua một bãi cỏ, mặt cỏ bị tách ra bởi một con đường hẹp bằng sỏi đá, mọi người chen chúc nhau đi về phía trước.
Bùi Duẫn bước trên mặt đá gập ghềnh, nhận ra trường trung học số 3 với trường trung học phụ thuộc thực sự khác nhau.
Bây giờ đã sẩm tối, lúc tan học, cổng trường mở rộng, nhưng không có học sinh về, họ đều đã tập mãi thành thói quen mà chuẩn bị tiếp tục học.
“Thật ra hôm nay không có gì phải làm, chắc là phát sách mới, sau đó mở họp lớp, kết thúc thì có thể tan học.” Thu Đồng giải thích sơ qua.
Bùi Duẫn hỏi: “Sao cậu biết rõ vậy?”
Thu Đồng hơi mỉm cười: “Tớ học lớp 10 là lão Tôn dạy, phong cách của thầy ấy là như vậy đấy. Thầy ấy rất dễ nói chuyện, vừa dịu dàng còn kiên nhẫn.”
Nói thật thì Bùi Duẫn đã lớn như vậy rồi mà còn chưa gặp qua giáo viên chủ nhiệm nào vừa dịu dàng còn kiên nhẫn như vậy.
Cho dù có, cũng bị cậu chọc tức đến mức miệng phun hương thơm.
Lần nào Bùi Duẫn cũng phải giúp thầy ấy vuốt lưng.
“Đúng rồi…” Bùi duẫn nhớ đến người nào đó: “Cậu có biết Tần Trú không?”
Thu Đồng sững sờ, cười: “Trường chúng tớ không có ai mà không biết cậu ấy hết. Đương nhiên là biết rồi, lớp 10 cậu ấy còn chung lớp với tớ nữa.”
Thấy Bùi Duẫn cảm thấy hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-xung-hi-cho-giao-thao/3474359/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.