“Không cần bàn bạc nữa.” Âm thanh này vừa phát ra, Bùi Duẫn đã lấy lại tinh thần, trong lòng đã chuẩn bị kịch bản sẵn, cùng với trình độ biểu diễn phong phú.
Cậu đang đợi Chung Lan Tâm phối hợp biểu diễn cùng, nhưng ai ngờ người ở đằng sau cất tiếng nói: “Mẹ đồng ý.”
Bùi Duẫn : “…”
Bùi Duẫn: “Hả?”
Chung Lan Tâm liếc nhìn cậu một cái: “Hả cái gì mà hả, cho dù con có đồng ý hay không thì mẹ cũng đã đồng ý rồi.”
Chung Lan Tâm thực sự đã đồng ý rồi!
Theo lời Tần Trú nói, thời gian là ba năm.
Trong đầu Bùi Duẫn đầy dấu chấm hỏi.
Chuyện này thật là vớ vẩn, cậu cứ nghĩ Chung Lan Tâm nhất định sẽ từ chối.
Như bị vả vào mặt rất đau.
Vừa hay y tá đi kiểm tra phòng, liên tục hỏi đông hỏi tây Tần Trú.
Bùi Duẫn nhân lúc không ai chú ý, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ đã nhận bao nhiêu lợi ích?”
Chung Lan Tâm nhìn cậu với tâm trạng phức tạp, thở dài: “Nhận cái rắm, mẹ làm việc này vì ai chứ?”
Bùi Duẫn mới đầu còn không hiểu, nhưng sau khi một đại sư ăn mặc chỉnh tề bước vào cửa, cậu chợt hiểu ra điều gì đó.
Cậu kéo váy ngủ của Chung Lan Tâm: “Tên lừa đảo đó đã nói gì với mẹ?”
Chung Lan Tâm dùng lực nhéo eo cậu, hạ thấp giọng tức giận nói: “Cái gì mà lừa đảo, đại sư Hà là một cao nhân thật sự.”
Bùi Duẫn đau đến mức thở hổn hển: “Tráng sĩ, thủ hạ lưu tình.”
Cậu thấy đại sư Hà đang nhướng mày nhìn cậu: “…”
Chung Lan Tâm tiếp tục khen ngợi: “Đại sư Hà thật sự rất lợi hại, vài ba câu đã nói ra tình hình của gia đình mình. Hơn nữa ông ấy còn nói, số phận của hai đứa nếu ở riêng sẽ không tốt, ở bên nhau mới hoàn mỹ.”
Bùi Duẫn không nói nên lời, nhỏ giọng nhắc nhở bà, ông ấy là do Tần phu nhân tìm tới.
Thật ra làm sao Chung Lan Lâm có thể không biết chuyện này.
Giống như Tần phu nhân lúc đầu cũng không tin vào điều này, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng mong manh, sẽ nỗ lực nắm bắt lấy nó.
Khi Chung Lan Tâm nghe thấy được số phận của Bùi Duẫn không mấy khá khẩm thì lập tức lo lắng.
Đại sư Hà nói: “Hai đứa có thể ở cùng nhau là tốt nhất. Để tôi tính toán một chút, nếu Bùi Duẫn cứ tiếp tục như vậy thì cậu ấy sẽ không thi đỗ đại học, để trợ cấp cho gia đình sớm hơn, cậu ấy phải ra ngoài làm việc.”
“Dọn gạch thì gặp ông chủ ôm tiền công mà cậu ấy khó khăn lắm mới kiếm được bỏ trốn, đi làm công việc mua bán bất động sản thì công ty bởi vì đầu tư vào một công trình xây dựng dang dở, nên không trả lương mấy tháng trời. Cuối cùng ông chủ bỏ trốn, cậu ấy cũng không lấy được tiền, đi đăng ký lớp đào tạo lập trình viên thì gặp phải kẻ trung gian lừa đảo…” Chung Lan Tâm lặp lại những lời đại sư Hà nói với bà.- Editor: Eudora TY T
Bùi Duẫn đã nghe đến ngốc rồi: “Cái này mẹ cũng tin sao? Chẳng lẽ con lại xui xẻo như vậy?”
Chung Lan Tâm nói: “Thà tin những lời đó còn hơn, nếu không đến lúc đó thì đã muộn rồi, dù sao thì con cũng hãy ở cùng cậu ấy cho đến khi tốt nghiệp cấp ba.”
Bùi Duẫn cảm thấy ngột ngạt: “Vậy tên lừa… Đại sư có nói, con với Tần Trú ở cạnh nhau có thể thay đổi vận mệnh đến mức nào không?”
Chung Lan Tâm nắm chặt tay: “Đại học top đầu không phải là mơ!”
Bùi Duẫn: “Con thấy mẹ mới đang mơ.”
Chung Lan Tâm: “Mục tiêu thì nên nhìn xa trông rộng, nói không chừng có thể gặp ma.”
Việc này phát triển đến hiện tại, từ việc đơn phương cầu cứu của nhà họ Tần, lại trở thành thỏa thuận tốt đẹp của đôi bên.
Bùi Duẫn không nói gì thêm.
Bởi vì cho dù thật lòng hay giả dối, thì cậu cũng đã đồng ý với Tần Trú.
Cậu vô tình liếc nhìn qua, đột nhiên nhìn thấy một chuỗi hạt trên cổ tay Chung Lan Tâm: “Đây là cái gì?”
“Cái này à.” Chung Lan Tâm cười nói: “Là đại sư Hà tặng cho mẹ, nói nó có thể thay đổi vận mệnh.”
“Vận đào hoa à.”
“Hả, sao con biết được thế?”
Bùi Duẫn: “…”
Mơ hồ nhớ lại, đại sư Hà nói ông ấy giỏi nhất trong việc bói toán về nhân duyên.
Vì để chính thức hơn, Tần phu nhân đã tìm bộ phận pháp lý của tập đoàn để soạn thảo hợp đồng.
Đại sư Hà có chút không đồng ý: “Tôi cảm thấy việc này không thích hợp, có chút bất kính.”
Ông ấy chỉ tay lên trên.
Tần phu nhân khiêm tốn hỏi: “Ý của đại sư là sao ạ?”
Đại sư Hà suy nghĩ: “Nhưng nếu không ký thì mọi người sẽ không yên tâm. Cố gắng viết một cách khéo léo nhất có thể, đừng viết thỏa thuận thẳng ra quá.”
Khéo léo?
Bùi Duẫn nói xen vào: “Dì ơi, cháu có một cách.”
...
Bốn giờ mười lăm phút sáng.
Hợp đồng cần có thời gian, Tần phu nhân bảo tài xế đưa Bùi Duẫn và Chung Lan Tâm về nhà trước.
Sau khi nói chuyện xong, mí mắt của Bùi Duẫn có chút giật giật buồn ngủ.
Trước khi ra cửa, cậu liếc nhìn Tần Trú vẫn ngồi thẳng tắp như trước, nghĩ thầm bị bệnh cũng không làm khó được anh, anh đã ngồi đó cả nửa ngày trời.
Sau khi về đến nhà, hai mẹ con ngầm hiểu không ai nói về chuyện xảy ra trong bệnh viện, mỗi người trở về phòng của mình nằm xuống ngủ ngay.
Khi tỉnh dậy, Bùi Duẫn bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Khỉ Mập.
Bùi Duẫn còn đang mơ ngủ, mắt nhắm tay cầm điện thoại nói hai tiếng “Alo” nhưng không ai trả lời, cậu mới nhận ra mình vẫn chưa nhấn nghe.
Cậu gãi đầu, nhấc máy.
Vẫn còn chưa nói ra câu “Xin lỗi hôm nay tớ không đi” thì Khỉ Mập đã khóc lóc nói: “Anh Bùi, anh Bùi ơi cứu mạng.”
Bùi Duẫn nghe xong thì giật mình, tỉnh táo.
Bùi Duẫn nhanh chóng thay quần áo, đánh răng rửa mặt, đeo túi đi ra ngoài.
Những động tĩnh vừa rồi đã làm kinh động đến bà Chung, bà ngáp một cái, nhìn thấy cậu đang đi giày vào thì bà giật mình: “Con đang làm gì vậy? Con muốn đào hôn à?”
Bùi Duẫn: “...”
“Khỉ Mập tìm con có việc.” Bùi Duẫn buộc dây giày xong rồi đứng dậy.
Bà Chung thở phào nhẹ nhõm, xua tay nói: “Được rồi, đi sớm về sớm, đừng đánh nhau, không chừng buổi chiều còn phải đến bệnh viện nữa.”
“Dạ, con biết rồi, mẹ đi ngủ đi.”
Bùi Duẫn đi vào KFC cách hiệu sách Hoa Tân không xa lắm, tìm thấy Khỉ Mập đang ngồi trong góc.
Trên bàn là một chồng sách bài tập hè, Khỉ Mập vùi đầu viết, chữ viết có lẽ ngoại trừ cậu ta ra thì không ai có thể hiểu được.
“Này.” Bùi Duẫn gõ bàn.
Khỉ Mập viết xong câu mới ngẩng đầu lên nhìn, vui vẻ nói: “Anh Bùi, cuối cùng cậu cũng đến rồi, cậu đúng là thiên thần của tớ.”
Bùi Duẫn: “Khen thêm vài câu nữa đi.”
Khỉ Mập: “Cậu là siêu sao đẹp trai nhất trường trung học phụ thuộc, siêu cấp thời thượng, nhan sắc của cậu có thể đánh bại giáo thảo Tần Trú của trường trung học học số 3...”
“Được rồi, cầm lấy.” Bùi Duẫn kêu Khỉ Mập ngừng đánh rắm cầu vồng.
Hai cô em gái bàn bên cạnh cúi đầu nhịn cười, sau đó lén nhìn mặt cậu.
Bùi Duẫn cũng không thấy xấu hổ, cười hào phóng: “Để mọi người chê cười rồi.”
“Nhưng mà... Giáo thảo trường trung học số 3 là Tần Trú sao?” Bùi Duẫn vừa lấy sách trong cặp ra vừa hỏi cậu ta.
Khỉ Mập tha thiết mong chờ nhìn cuốn bài tập trong tay cậu: “Cậu không biết à? Cậu đã dẫm lên vẻ ngoài của rất nhiều người, nhưng cậu chưa từng dẫm lên Tần Trú. Chuyện này sớm đã có người thảo luận trong diễn đàn của trường học rồi.”
Trường trung học số 3 và trường trung học phụ thuộc cách nhau một bức tường, các lầu ký túc xá nằm cạnh nhau, khi mất điện họ thậm chí còn kêu gọi nhau qua vách ngăn.
Khi khoảng cách quá gần, đương nhiên đôi lúc sẽ có xích mích.
Bùi Duẫn với tư cách là người nổi tiếng nhất trường trung học phụ thuộc, thường bị người của trường trung học số 3 vô duyên vô cớ tìm đến cảnh cáo, bảo cậu quản những con chó dưới tay cậu cho tốt.
Bùi Duẫn luôn hành xử một mình: “…”
Đương nhiên sau đó có rất nhiều điều không mấy vui vẻ xảy ra, Bùi Duẫn đã nhạo báng họ rất tàn nhẫn trên mọi phương diện.
Từ đó về sau, các diễn đàn của cả hai trường dường như đã được thông rồi, luôn có người đến ghé thăm.
Bùi Duẫn không tự mình ra tay nên thỉnh thoảng cậu cũng lên diễn đàn xem thử, cậu nhờ Khỉ Mập thay cậu đăng rất nhiều bài viết để giẫm đạp lên đối thủ.
Đối phương rất tức giận, cho nên đã tố cáo bài đăng.
Nhưng Bùi Duẫn chưa bao giờ dẫm lên giáo thảo.
Khỉ Mập nói: “Rõ ràng có rất nhiều người đăng bài, nói nhan sắc của cậu còn không xứng xách giày cho Tần Trú.”
Bây giờ Bùi Duẫn mới biết còn có chuyện như vậy, cậu lúc đó quả thật chưa xem qua bài đăng này.
Khỉ Mập không làm bài tập nữa, nhướng mày nói với giọng xấu xa: “Tớ phỏng vấn cậu một chút, kẻ cuồng marketing tại sao lại từ bỏ cậu ta?”
Bùi - Kẻ cuồng marketing - Duẫn im lặng một lúc lâu: “Không có hình thì nói cái beep gì.”
Khỉ Mập: “...”
Nói cũng có lý.
Lúc Bùi Duẫn nói ra những lời này, cậu có chút chột dạ.
Cậu không chỉ gặp qua người thật, mà còn ở trước mặt người thật nói anh yếu đuối.
Chỉ là khi nghĩ đến tình trạng sức khỏe của Tần Trú, lại khiến Bùi Duẫn cười anh một lần, nhưng cậu cũng không thể nói được.
Khỉ Mập không đào sâu vào, chỉ là thuận miệng nên nhắc mà thôi, cậu ta vội vàng lấy vở bài tập của Bùi Duẫn chuyên tâm chép lại.
Bài tập về nhà của Bùi Duẫn làm rất nghiêm túc, nhưng độ chính xác lại khiến người ta cạn lời, mà cậu lại còn rất tự tin, có khi một bài còn giải ra theo nhiều cách.
Khỉ Mập rất thích chép bài tập của cậu, bởi vì nhìn qua rất giống như đã nghiêm túc suy nghĩ, nhưng không thể nào làm đúng được.
Ngay cả giấy nháp cậu ta cũng chép vào, nếu bị hỏi thì sẽ nói là có cùng suy nghĩ.
Giáo viên luôn không có cách nào với cậu ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Khỉ Mập cặm cụi chép bài tập không quan tâm đến ai.
Bùi Duẫn có thể hiểu được, dù sao thì đến ngày cuối cùng mới điên cuồng làm bài tập, vẫn chưa đến mức phát điên xé vở bài tập rồi giả vờ nói làm mất đã rất tốt rồi.
Khỉ Mập đưa cho cậu một tờ năm mươi tệ, bảo cậu cầm lấy đi mua đồ ăn vặt, xem như là phí cảm ơn.
Bùi Duẫn vừa tỉnh dậy đã bị gọi tới đây, cậu có chút đói nên cũng không khách sáo, mua một cái hamburger và hai ly coca.
Cậu đặt coca và một ít tiền lẻ còn thừa vào tay Khỉ Mập.
Cắn có mấy miếng đã hết miếng hamburger, Bùi Duẫn lau miệng: “Để tớ làm thay cậu một chút, có thể lát nữa tớ phải đi rồi.”
Khỉ Mập giật mình suýt làm đổ ly coca.
Con người của Bùi Duẫn này đôi lúc có hơi cố chấp kỳ lạ.
Bài tập của cậu luôn là tự cậu làm, không sao chép bài tập về nhà, bao gồm cả bài kiểm tra.
Bài tập của cậu có thể cho người khác mượn, nhưng cậu không bao giờ giúp người khác làm.
Khỉ Mập vừa mừng vừa lo nói: “Không sao đâu, anh Bùi, lát nữa cậu có việc thì đi trước đi, ngày mai tớ sẽ mang vở bài tập đến trường cho cậu.”
Bùi Duẫn dừng lại một lúc, lặng lẽ lấy vở bài tập tiếng Anh của cậu.
“À… có lẽ tớ sẽ phải chuyển trường.”
Khỉ Mập: “???”
Bài tập hè này phổ biến ở trường cấp 3 của thành phố A, Bùi Duẫn phải mang nó đến trường trung học số 3.
Còn việc tại sao chuyển trường, Bùi Duẫn không tiện nói với cậu ta, cậu chỉ nói: “Vì một số lý do nên gia đình bảo tớ chuyển đến trường trung học số 3.”
Cậu còn không nghĩ đến việc chuyển trường.
Nhưng Tần phu nhân nhờ cậu trông chừng Tần Trú, bà cũng đã liên hệ với nhà trường.
Cằm của Khỉ Mập gần như sắp rớt xuống: “Anh, nói thật đi, có phải cậu đã phát tài rồi không? Hay thật ra cậu là phú nhị đại lưu lạc ở bên ngoài, bây giờ đã được đón về?”
Trường trung học số 3 và trường trung học phụ thuộc tuy gần nhau, nhưng trường trung học phụ thuộc cùng lắm cũng chỉ là trường top cao trong những ngôi trường bình thường, tỉ lệ lên lớp khiến người khác phải cạn lời.
Trường trung học số 3 lại hoàn toàn khác, là một trường cấp 3 trọng điểm nổi tiếng trong thành phố, giáo viên có năng lực giỏi, còn có tiền, môi trường học tập tốt.
Bùi Duẫn hỏi: “Là do tố chất nổi trội của tớ làm cảm động lãnh đạo nhà trường không được sao?”
Vẻ mặt của Khỉ Mập đầy phức tạp: “Những lời này cậu có tin không?”
Bùi Duẫn chân thành nói: “Tin chứ, tớ giỏi như thế đấy.”
Khỉ Mập: “...”
Bài tập về nhà còn lại của Khỉ Mập, bài tập Ngữ văn nhiều từ hôm qua cậu ta đã tự mình làm xong rồi, phần còn lại dưới sự giúp đỡ của Bùi Duẫn cũng đã nhanh chóng hoàn thành.
Trùng hợp, Chung Lan Tâm bảo cậu về nhà nhanh, tài xế của nhà họ Tần sắp đến đón rồi.
Khỉ Mập giúp cậu thu dọn đồ đạc với vẻ mặt ủ rũ.
Bùi Duẫn cũng có chút không nỡ, nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của cậu ta thì ngược lại thấy buồn cười: “Sao vậy, nếu lưu luyến tớ như vậy thì cứ thường xuyên tìm tớ đi chơi.”
Khỉ Mập “hừ” một tiếng: “Cậu vốn luôn xếp thứ nhất từ dưới đếm lên, cho dù tớ học tệ thì vẫn có thể xếp thứ hai, nhưng bây giờ phải làm sao đây.”
Bùi Duẫn: “... Cậu qua đây, để tớ đánh cậu một trận.”
Trường cách nhau rất gần, Khỉ Mập cũng chỉ xem như không học cùng lớp.
Họ hẹn gặp nhau cùng nhau ăn xiên nướng sau giờ học.
Ngã tư đường, xe đến người đi.
Khỉ Mập kéo quai cặp: “Vậy anh Bùi, hẹn gặp lại.”
Bùi Duẫn vẫy tay nói: “Hẹn gặp lại.”
Khỉ Mập cười lên.
Sự chia tay luôn đến lúc người ta không kịp chuẩn bị.
Nhưng đoạn duyên phận ở phía sau lại đang ở tương lai vẫy gọi.
Bùi Duẫn trở về nhà, đầu óc choáng váng.
Bên ngoài ngôi nhà đặt một chiếc vali, trên đó dán một tờ giấy, đung đưa theo gió.
“Mẹ đang đi du lịch vòng quanh thế giới, trong khoảng thời gian này con cứ ở nhà họ Tần nhé, đừng nhớ mẹ. Đại mỹ nữ Chung yêu dấu của con để lại.”
Cậu kéo vali với vẻ mặt ngổn ngang, đứng đợi tài xế ở bên đường.
Điện thoại của Chung Lan Tâm đã tắt máy, không thể liên lạc được.
Bùi Duẫn không biết nên than thở thế nào, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đến nhà họ Tần là điều đương nhiên, nhưng cũng không nỡ để bà Chung sống một mình.
Nhà họ Tần ngược lại rất tri kỷ, hỏi mẹ cậu có mong muốn gì, bà nói muốn đi du lịch vòng quanh thế giới.
Kết quả là bây giờ bà đã đi mất rồi...
Có cần phải vội vàng như vậy không?
Bùi Duẫn đứng đợi không lâu, đợi đến khi một chiếc Mercedes-Benz đánh lái một vòng, tiêu sái dừng lại trước mặt cậu.
Tài xế mở cửa bước xuống xe, cầm lấy vali trong tay cậu: “Bùi thiếu gia, kỹ năng lái xe của tôi thế nào?”
Lớn như thế này rồi nhưng đây là lần đầu cậu được gọi là thiếu gia, cả người Bùi Duẫn nổi hết da gà.
Cậu giơ ngón tay cái lên: “Mượt lắm.”
Tài xế vô cùng đắc chí: “Quá khen quá khen.”
Bùi Duẫn bị tài xế một đường “mượt” như vậy đưa về.
Trên đường đi, tài xế bị người ta giơ ngón giữa mấy lần.
Ngồi trên chiếc ghế da mềm mại, cậu hoài nghi nhân sinh, với sức khỏe đó của Tần Trú làm sao có thể chịu đựng được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]