Chu Tuyết không cho Tạ Khinh Hàn nói chuyện của mình cho mẹ nghe, sợ bà lo lắng. Tạ Khinh Hàn hiếm khi đồng ý với cô, nhẹ nhàng gật đầu. 
Chu Tuyết đã hồi phục gần như hoàn toàn nhưng vẫn không thích hợp để đi máy bay, thế là Tạ Khinh Hàn đành phải ở lại với cô thêm mấy ngày. 
Trước khi về Bắc Kinh, Tạ Khinh Hàn ở nhà làm việc, Chu Tuyết đi tìm bọn Dương Sâm để chào tạm biệt. 
Ở bờ biển, từ xa Chu Tuyết đã nhìn thấy Vệ Tường, cô nổi giận đùng đùng nhặt lấy một cây gậy ven đường đi thẳng đến chỗ hắn. 
Cô cầm gậy xông tới chỗ Vệ Tường, Vệ Tường cũng không tránh, dù trên mặt đã bị thương vẫn đứng yên để cô đánh. 
Nhưng khi cây gậy sắp đập thẳng vào mặt hắn, cô lại không xuống tay được. 
Chu Tuyết hung hăng trừng hắn, Vệ Tường nhắm mắt lại, bộ dáng mặc cô đánh đập. 
Tưởng Bân không nhịn được nữa, phải lên tiếng: “A Tuyết, tối qua chúng mình đã thay cậu dạy dỗ cậu ta rồi, cậu đừng tức giận.” 
Chu Tuyết trừng Vệ Tường, chất vấn hắn: “Có phải anh nghĩ rằng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì không? Nếu như bọn chúng muốn giết tôi, hoặc làm những chuyện quá đáng hơn nữa thì tôi phải làm sao hả?” 
Cơ thể Vệ Tường run rẩy, nước mắt cũng từ từ chảy ra, hắn cắn chặt hàm răng, nói: “A Tuyết, thật xin lỗi.” 
Chu Tuyết nhìn hắn chằm chằm: “Anh nhắm mắt lại làm gì? Không dám đối mặt với tôi sao?” 
Vệ Tường rốt cuộc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-nho-thuong/3247797/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.