"Tỉnh rồi?" Lâm Thanh Khải hỏi.
Tương Linh theo bản năng kéo chăn: "Ừm." TUy nhiên cô đúng là giấu đầu hở đuôi, vươn tay ra tìm điện thoại: "Mấy giờ rồi?"
" Hơn mười giờ." Lâm Thanh Khải đáp, không nhanh không chậm đi tới: "Đói sao?"
Tương Linh lắc đầu: "Chưa đói."
Lâm Thanh Khải đứng ở bên giường, nhìn cánh tay cô đang sò soạng lung tung trên giường, cười cười, cầm lấy điện thoại trên bàn đưa cho cô.
Trên màn hình vẫn là tin nhắn tối qua, khung tin đánh chữ chỉ mới nhập có hai chữ, vẫn còn chưa gửi đi.
Tương Linh chột dạ một trận, ấn gửi đi.
Bên kia rất nhanh trả lời lại, tiếng di động vang lên.
Lâm Thanh Khải nhíu mày, tay trượt theo thân thể cô trong chăn đi xuống: "Trước mặt anh mà dám nhắn tin với người con trai khác?"
"Là anh trai của em." Tương Linh lui thân mình né tránh: "Nói với em về chuyện học thêm, tối qua không về nhà để học sao."
Lâm Thanh Khải hừ một tiếng, lòng bàn tay trên thân thể trần trụi của cô chạy loạn một lát, không chút che dấu ý định tìm đến nhũ thịt.
Mặt Tương Linh dần nóng lên.
Cô đang trần như nhộng, anh lại mặc quần áo chỉnh tề, ngón tay mang theo vài phần không khí mát mẻ từ bên ngoài.
Qua lớp chăn, cô nhấn tay anh, giữ lại: "Đừng nhúc nhích."
"Không muốn sao?" Lâm Thanh Khải nhìn vẻ mặt của cô: "Núm vú đều đã cứng lên rồi."
"Đừng." Tương Linh nhẹ giọng nói: "Còn sưng đau."
Ánh mắt Lâm Thanh Khải tối lại: "Sưng chỗ nào?"
Anh hỏi tự nhiên đến mức Tương Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dem-muon-em/1516714/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.