Gió sông rất lạnh, màn đêm vừa đen vừa tối nhưng ánh đèn lấp loé chiếu trên sông vừa lấp lánh vừa mỹ lệ. Ánh sáng kia phản chiếu trong đôi mắt Cố Phương Yến, hoà tan đường nét cứng rắn trên đôi gò má khiến hắn trở nên ôn hoà hơn.
Ánh mắt Tạ Phỉ rơi vào trên cái khuy áo sơ mi của Cố Phương Yến. Chỉ trong chớp mắt, trái tim đang nhảy lên, bay bay trôi nổi một cách bất định của cậu dần trở nên an ổn lại. Phảng phất như chú chim mệt mỏi được bay về tổ, chào đón ấm áp khắp nơi, yên tâm thoải mái.Cái phản ứng sinh lý chết tiệt này. Tạ Phỉ thầm mắng chính mình một câu sau đó chậm chạp nâng mắt, hỏi: “Cậu cũng ở gần đây sao?”
Cố Phương Yến “Ừ” một tiếng.
Chẳng trách Bùi Tinh Nguyên lại nói anh cảm thấy Cố Phương Yến nhìn quen quen. Chắc là ở đã từng gặp quanh đây rồi. Tạ Phỉ gật gật đầu, nhìn về hướng của chiếc Maybach. “Giờ cậu mới về hả? Trung Thu cũng ở đây sao?”
“Không có, tôi đưa nó về lúc trưa rồi.” Cố Phương Yến giải thích, thuận thế đỡ vai Tạ Phỉ, đẩy người về trong xe, “Gió lớn, lên xe.”
Tạ Phỉ nhỏ giọng từ chối: “Tớ chuẩn bị về nhà ăn cơm.”
Cố Phương Yến nghe thấy thì nhíu mày: “Không ăn tối đã ra ngoài đi dạo?”
“Làm gì có quy định phải dùng bữa trước rồi mới được đi dạo đâu.” Tạ Phỉ không đồng ý.
Tuy rằng Tạ Phỉ khá cao nhưng mà hình thể hơi gầy, thoạt nhìn khá mỏng manh. Gió thổi tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-tien-chuyen-truong-da-to-tinh-voi-hotboy-truong-co-phai-hoi-sai-sai/3430102/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.