Được một lúc, trước cửa phòng Trương Thành đang chần chừ có nên vào hay không. Cậu đứng đây từ lúc mọi người rời đi rồi mà vẫn chưa thể quyết định được. Cũng chẳng biết vì lý do gì.
Chưa đấu tranh tư tưởng xong thì bất giác cửa phòng mở ra. Như Ý kinh ngạc chớp mắt mấy lần nhìn chằm chằm Trương Thành. Cậu chàng ngượng ngùng không biết nên nói gì, lại không biết lấy lý do gì. Thấy đối phương lúng túng, Như Ý bỗng cảm thấy có chút đáng yêu, cô cười cười nói:
-Đến thăm Hạ Băng hả? Cậu vào đi, cậu ấy chắc cũng sắp tỉnh rồi.
Trương Thành vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bối rối, cậu gãi đầu ấp úng:
-Như vậy có làm phiền quá không? Chị ấy...
Như Ý thản nhiên vỗ vai cậu em hai cái nói:
-Vừa hay cậu ở đây chừng cậu ấy giúp tôi, tôi đang định ra ngoài mua ít đồ với trái cây cho Hạ Băng. Nếu phiền là tôi phiền cậu mới đúng chứ. Sao nào? Được chứ?
Trương Thành lúng túng:
-Hay để em đi mua...
Như Ý nhất quyết không đồng ý:
-Thôi đi, con trai mấy người biết lựa trái cây sao? Hay ra tiệm thấy gì thì vơ đại cái đó?
Cô hiểu quá mà, chuyện này cô đã chứng kiến không ít lần rồi. Anh cô, rồi đến tên đàn ông nào đó nữa, đều như nhau. Cô lại nói:
-Tôi phải mua đồ dùng vệ sinh cá nhân cho cậu ấy. Cậu mua được sao?
Như Ý quả thật làm việc rất nhanh gọn, thành công khiến Trương Thành không thể đôi co nữa.
Thấy bộ dạng nửa muốn vào nửa lại không của Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-gap-lai-anh-muon-cuoi-em/1727941/chuong-91.html