Nhìn thấy vợ mình cùng Minh Khải cười cười nói nói, Tinh Anh không giấu được sự tức giận tiến đến nắm chặt lấy tay An Thiên. Ánh mắt anh sắc lạnh nhìn Minh Khải, từng từ nhấn mạnh:
-Cảm ơn vì đã đưa vợ tôi về. Giờ thì anh có thể về rồi. Hôm nay nhà tôi không tiện mời khách.Thất lễ rồi.
Minh Khải nhìn An Thiên dặn dò:
-Nếu có gì nhớ gọi cho anh!
Tinh Anh không còn giữ được vẻ lịch sự của mọi ngày nữa rồi, lời nói có hơi lỗ mãng:
-Cô ấy ở bên tôi thì có chuyện gì chứ? Vả lại cô ấy cũng sẽ biết nên nhờ ai ( không tới lược của anh).
Minh Khải cười cười, anh đoán chắc là hũ giấm này đã sắp vỡ rồi. Thôi thì về vậy nếu không lại làm cho cô em gái của mình khó xử. Anh lên xe và rời đi. An Thiên cũng vẫy tay chào tạm biệt.
Nhưng khi bóng xe Minh Khải chưa kịp khuất thì cô đã bị Tinh Anh kéo vào nhà. Từ trước tới nay cô chưa từng thấy chồng mình lại có bộ dạng này. Anh hôm nay như biến thành một người khác, từ cử chỉ đến lời nói hành động, bộ dáng ôn hòa dịu dàng cũng mất đi, thay vào đó là sự lạnh lùng lại có chút đáng sợ. Anh vậy mà lại dùng sức nắm cổ tay cô kéo đi. Cánh cửa ''rầm'' một tiếng, nhân lúc này An Thiên mới có cơ hội vung tay mình ra khỏi bàn tay đang nắm rất chặt kia. Dấu vết của năm ngón tay hiện lên rất rõ, thực sự đau. An Thiên vừa xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-gap-lai-anh-muon-cuoi-em/1727887/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.