Câu nói làm đôi tai An Thiên đỏ ửng. Tinh Anh dịu dàng nắm lấy tay cô bước vào nhà. Cả căn nhà bên ngoài đã thấy rất xa hoa, đã vậy bên trong còn hơn thế nữa chứ, có điều vừa nhìn vào đúng thật là nhà của đàn ông sống tông toàn lấy trắng đen nhưng rất sang trọng, đồ đạt rất ngăn nắp nhưng nói chung thì khá đơn giản, không quá cầu kì. Đúng lúc này, trong bếp bước ra một người đàn bà đoán chừng khoảng ngoài 50, bà nhìn thấy đã gọi một cách kính cẩn:
- Chào mừng cậu chủ và cô chủ trở về!
An Thiên có vẻ không quen :
- Dì ơi con không phải.....
Dì Sương suốt nãy giờ cứ cười tủm tỉm nhìn cô, có chút không tự nhiên cho lắm. An Thiên lại được diệp ngại ngùng không biết nên nói gì.
Tinh Anh chen ngang, anh giới thiệu:
-Đây là dì Sương, người giúp việc theo giờ.
- ....( lúc này nhìn qua dì Sương) dì cứ gọi con là Tiểu Thiên hoặc An Thiên là được cách gọi kia xa lạ quá, con cũng không quen lắm.
Dì Sương cười cười đáp ứng:
-Được, An Thiên, thật ngại quá đã đến giờ tôi phải về rồi. Chúc hai người có một buổi tối ''vui vẻ''.
Vậy là An Thiên sẽ ở cùng Tinh Anh trong căn nhà to đùng này sao, cô tự hỏi. Sau khi dì giúp việc rời khỏi, Tinh Anh mới kéo người cùng vali lên lầu. Mở cửa bước vào, vừa đặt vali xuống thì tiếng chuông điện thoại reo, Tinh Anh xoa đầu cô và rời phòng sau câu nói :
- Đây là phòng của chúng ta. Em cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-gap-lai-anh-muon-cuoi-em/163571/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.