142.
Lúc nam thần trở về thì Lam Ngạo Văn đang tắm.
Nam thần đi tới ngoài phòng tắm, do dự:
– Lam Ngạo Văn…
Sau ván cửa truyền tới âm thanh hờn dỗi của Lam Ngạo Văn:
– Ừ?
Nam thần:
– … Cậu làm người mẫu à?
Sau cửa không người lên tiếng.
Nam thần:
– Xin lỗi, tôi biết mình không nên can thiệp vào chuyện riêng của cậu, nhưng mà..
Sau cánh cửa chỉ còn lại tiếng nước tiếp tục chảy.
Nam thần:
– Bỗng nhiên thấy cậu trên tạp chí, có chút kinh ngạc…
Tiếng nước phía sau cánh cửa càng to hơn.
Nam thần cúi đầu, trầm ngâm trong giây lát:
– Bởi vì mọi chuyện của cậu cho tới nay hình như tôi đều biết, nhưng chợt lại có một chuyện mà tôi chẳng biết gì cả, điều ấy khiến tôi chẳng biết làm thế nào.
Tiếng nước tí tách tí tách như một cơn mưa mùa hạ.
Nam thần ngẩng đầu:
– Lần sau cậu có dự định gì thì nói trước với tôi một tiếng, được không?
Sau cửa vẫn không có thanh âm gì, nam thần bỗng nhận ra tuy tiếng nước rất lớn nhưng lại hệt như một cơn mưa, không hề có hơi ấm tỏa ra, anh nhíu mày:
– Lam Ngạo Văn?
Tiếng nước ngừng. Lát sau, cửa kêu “két” một tiếng rồi mở ra.
Lam Ngạo Văn trần truồng, cả người ướt sũng đứng sau cửa:
– Tôi cố gắng rồi nhưng không thể làm nó xuống được.
Nam thần:
–???
Trên mi Lam Ngạo Văn vương một hạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-binh-thuong-cua-nam-than-va-meo/2034219/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.