Cả đời Lưu Ngạn cũng chưa từng nghe những lời nào hạ lưu như vậy, cho nên nhất thời anh chưa thể phản ứng lại được. Lăng Vân Đoan nói xong, mặt không chút ngại ngùng buông anh ra, cầm một ly trà đi ra ngoài. Chờ đến khi trong phòng bếp vang lên tiếng bát vỡ, thì đã là một lúc sau rồi.
Lưu Tư Bách và Lăng Tiểu Lưu nghe tiếng động, một trước một sau chạy tới, bám ở cửa hỏi anh: “Bố, bố sao thế?”
Tay Lưu Ngạn vẫn còn run rẩy, cố gắng nhặt mấy mảnh vỡ lên vứt vào thùng rác, anh ngẩng đầu muốn cười với hai đứa nhóc, nhưng cảm giác là mình còn muốn khóc hơn: “Không, không sao, bố trượt tay thôi.”
Lưu Tư Bách nhìn anh một hồi, nói: “Mặt bố đỏ quá, bố bị ốm à?”
Lăng Tiểu Lưu nghe anh trai nói vậy, vội vàng nói tiếp: “Chú đừng ốm —”
Lưu Ngạn đứng lên rửa tay, hít sâu một hơi, mới nói tiếp: “Bố không sao, hai đứa không phải lo, về phòng chơi đi.”
Hai đứa nhóc vừa đi, chân Lưu Ngạn mềm nhũm, không đứng dậy nổi, ngồi xổm trên mặt đất.
Những lời Lăng Vân Đoan vừa nói cứ luẩn quẩn bên tai anh, không ngừng vọng đi vọng lại khiến anh muốn bịt tai lại. Những lời như thế đủ làm cho người ta xấu hổ đến mức muốn chui xuống hố, Lưu Ngạn cũng không hiểu một người văn nhã như y sao có thể nói ra được.
Hai người đàn ông, hai người đàn ông…. Có thể làm được gì? Làm chuyện hạ lưu gì? Lưu Ngạn cởi tạp dề ra, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-binh-thuong-binh-pham-dich-nhat-tu/2755454/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.