Thuyết phục được Lưu Ngạn rồi thì mọi chuyện kế tiếp đơn giản hơn nhiều. Hai đứa nhóc thì không cần hỏi, cha mẹ đi đâu thì chúng sẽ đi đó là đương nhiên, huống chi cả hai đứa đều rất háo hức được tới An Thành. Về người nhà Lưu Ngạn, Lăng Vân Đoan cùng anh về nói chuyện. Mặc dù bố mẹ Lưu Ngạn vẫn có hơi khó hiểu, nhưng chuyện quán của Lưu Ngạn đang ế ẩm là sự thật, nếu có thể có cách khác kiếm thêm thu nhập, cũng không gì là không thể. Nhưng hai người vẫn lo lắng vì Lưu Ngạn phải đi nơi khác, sợ không quen thuộc, lại lo có gì bất trắc.
Lưu Ngạn hứa vài ngày sẽ gọi điện thoại về nhà một lần, Lăng Vân Đoan cũng đưa số di động của y cho họ, để nếu có việc gì thì cũng tiện liên lạc. Mẹ Lưu Ngạn kéo anh lại dặn dò hồi lâu, rằng đi ra ngoài phải chú ý cái gì cái gì, phải ăn cơm đúng giờ, chăm sóc Tiểu Bách cẩn thận, mãi mới chịu cho anh đi.
Bên kia Lưu Tư Bách sang tạm biệt Lưu Tư Bằng. Tiểu Hắc Tử giờ trông đã ra dáng người lớn lắm rồi, mọi người trong nhà còn bảo tầm hai năm nữa sẽ kiếm vợ cho cậu chàng. Lưu Tư Bách đứng trước mặt nó thật sự trông giống trẻ con vô cùng.
Lưu Tư Bằng nhức đầu, suy nghĩ một hồi mới nói được: “Có người bắt nạt thì gọi điện cho anh, anh sẽ giúp em đánh cho nó một trận.”
Tính tình cậu chàng vẫn như hồi trước, kiên quyết không để người nhà mình chịu thiệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-binh-thuong-binh-pham-dich-nhat-tu/2755451/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.