Lưu Ngạn mềm lòng, mềm đến mức mà chính bản thân anh cũng không ý thức được, đến khi nhận ra thì anh đã bế cậu nhóc xinh xắn này trên tay rồi. Vừa nhấc bé lên, cánh tay mũm mĩm của bé con ôm chặt lấy cổ anh, úp mặt vào cổ anh, hơi thở của bé làm lòng anh càng thêm mềm nhũn. 
Anh nhẹ nhàng ôm bé dậy, ngồi xuống bên giường, để bé đứng trên đùi anh. Lưu Tư Bách nói với anh, bé con tầm trên dưới ba tuổi. Theo kinh nghiệm của Lưu Ngạn, tuy bé không mập mạp, so với trẻ con bằng tuổi có vẻ nhỏ hơn một chút, ngay cả Lưu Tư Bách hồi ba tuổi cũng còn cao hơn bé. Bé con này cao lắm cũng chỉ đứng đến đùi Lưu Ngạn thôi. 
“Bảo bối, nói cho chú biết, con bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì?” 
Bé con đút tay vào miệng, lông mày hơi chau lại, tựa hồ là suy nghĩ, mãi mới ngọng nghịu trả lời: “…. Bảo bối ba tuổi.” 
“Ba tuổi à, thật giỏi quá, vậy con tên là gì?” 
“Là Bảo Bối.” 
Bé nghiêm trang nói mình là Bảo Bối, Lưu Ngạn nghe xong xuýt bật cười, quay đầu nhỏ giọng hỏi Lưu Tư Bách: “Tên bé con là gì?” 
Lưu Tư Bách cũng nói: “Là Bảo Bối. Con hỏi dì viện trưởng, gì ấy bảo để khi nào bé được nhận nuôi thì đặt tên mới luôn, nhiều tên rắc rối lắm.” 
Lưu Ngạn nghe xong, cảm thấy hơi đau lòng, Bảo Bối ngốc nghếch này đến tên cũng không có. Anh lại hỏi: “Bảo Bối có đói bụng không? Chú đưa con đi ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-binh-thuong-binh-pham-dich-nhat-tu/2755442/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.