Cho dù Lưu Trạch Dương đã vận dụng đủ các mối quan hệ của hắn nhưng tin tức về Tô Uyển Cầm vẫn là con số không. Lưu Lâm dù sao cũng là người đứng đầu Lưu gia, nếu ông muốn giấu một người thì kể cả là Lưu Trạch Dương căn bản cũng không tìm được. Hắn cẩn thận nghĩ lại lời Hứa Cảnh Nghi nói, hẳn là có tin tức của cô nên đến tìm anh ta. Nhưng Hứa Cảnh Nghi cũng như Bạch Hân Nghiên căn bản không muốn nói cho hắn biết. 
Hắn thật sự rất lo lắng cho thân thể của cô. Hắn dường như quên mất rằng, bản thân hắn cũng đang là bệnh nhân cần nghỉ ngơi. Vết thương vì không nghỉ ngơi tốt, nhiều lần nhiễm trùng sốt cao, ngay cả ngồi cũng không vững nhưng hắn vẫn không dừng việc tìm kiếm cô. Qua vài ngày dày vò, hắn đã gầy đi một vòng, Bạch Hân Nghiên thực sự nhìn không nổi nữa nên đến viện tìm Lưu Trạch Dương. 
Những lời Lưu Trạch Dương đã từng hứa với Bạch Hân Nghiên chưa có một lời hứa nào có thể thực hiện được, không dưới smotoj lần hắn để cô gặp chuyện không may. Kỳ thật, chính hắn cũng không biết nên đối diện với cô như thế nào. Lưu Trạch Dương ngồi yên trên giường bệnh, đối diện là Bạch Hân Nghiên. Thời gian cứ từng chút một trôi qua nhưng không ai lên tiếng. Lưu Trạch Dương đã chuẩn bị nghe Bạch Hân Nghiên quát mắng, nhưng không ngờ được là câu đầu tiên Bạch Hân Nghiên nói ra đã triệt để khiến hắn hốt hoảng. 
"Đừng tìm nữa, là con bé tự nguyện rời đi" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-bau-troi-chang-con-xanh/3358109/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.