Nơi Lưu Trạch Dương đi công tác là một thành phố có một ngôi chùa cổ kính, niên đại hàng nghìn năm.
Ngôi chùa này không nguy nga tráng lệ, cũng không hùng vĩ đồ sộ mà toát lên vẻ trầm lắng thanh tịnh. Lưu Trạch Dương đặc biệt rút ngắn thời gian công tác, tự mình đi cầu một chuỗi Bồ Đề tràng hạt, hi vọng người mang có thể gặp dữ hóa lành, khỏe mạnh sống lâu. Trước kia anh không hề tin những thứ này nhưng sau khi trải qua khoảng thời gian đó lại có anh lại có chút sợ.
Vì anh muốn tự mình tới chùa thỉnh chuỗi tràng hạt nên để cho Chu Khải Trạch về trước, cũng thuận tiện đem những món đồ anh mua trở về cho cô. Nhưng buổi tối ngày hôm đó khi anh còn chưa kịp trở về khi đã nhận được điện thoại của Chu Khải Trạch.
Trong điện thoại giọng nói của Chu Khải Trạch vô cùng gấp gáp, không đợi anh mở lời đã vội nói:
"Lưu tổng, không thấy Tô tiểu thư đâu cả"
Lưu Trạch Dương nắm chặt di động, nhíu mày hỏi:
"Xảy ra chuyện gì"
"Tôi vừa tới bệnh viện. Trong phòng bệnh không có ai cả ngay cả hộ lý cũng không có. Hỏi bác sĩ và y tá thì tất cả đều ngậm chặt miệng không nói gì"
Anh nghe đến đây, coi như hiểu rõ. Dựa vào một mình cô thì không thể có khả năng rời đi, chưa nói đến sức khỏe cô không cho phép, mà anh cũng đã căn dặn bác sĩ để ý đến cô. Hiện tại cô có thể rời đi không một tiếng động như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-bau-troi-chang-con-xanh/3356298/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.