Lưu Trạch Dương gọi điện cho Chu Khải Trạch, phân phó chút chuyện rồi vội lái xe về nhà nhưng không cẩn thận đâm vào một cái cây ven đường, may mà chỉ bị thương nhẹ ở tay. Về đến nhà, anh vội chạy lên lầu nhìn cô, nhìn đến người an ổn ngủ trên giường mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn đến vết thương trên tay cô ánh mắt cũng lạnh đi.
Anh cùng Trần Bác Văn xuống nhà, với tay mở hộp cứu thương còn ở trên bàn, xử lý vết thương trên tay mình.
"Anh sao lại..." Không để Trần Bác Văn nói hết câu, anh đã đánh gãy lời cậu.
"Lái xe nhanh quá, không có gì nghiêm trọng. Vết thương của cô ấy không sao chứ?"
"Không sâu lắm, em đã xử lý rồi."
"Ừ. Cậu đi an bài một chút, từ tuần sau mỗi ngày bố trí thêm người đến bảo vệ cô ấy. Còn việc chăm sóc cô ấy, tôi sẽ bảo dì giúp việc để ý."
Công ty lại bắt đầu bận rộn, anh không còn nhiều thời gian rảnh rỗi để trông người nữa.
"Em sẽ xử lý."
"Được rồi, cậu vất vả rồi, về xử lý vết thương rồi nghỉ ngơi đi."
Trần Bác Văn gật đầu rồi rời đi. Còn lại một mình, Lưu Trạch Dương tắm rửa một chút rồi vào phòng nằm cạnh cô. Điện thoại reo lên, nhìn đến người gọi, anh lạnh mặt ngồi dậy, đi đến cạnh cửa sổ, nhìn ra bóng đêm vô tận trước mặt.
"Lưu Tổng."
"Điều tra được rồi?"
"Vâng."
"Phong sát cô ta đi. Lâm gia cũng đến lúc cần xuống đài rồi."
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-bau-troi-chang-con-xanh/3335518/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.