Vương Loan nghe tiếng vật nặng rơi xuống đất liền tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ một chút, cũng đã gần đến giờ phải dậy chuẩn bị bữa sáng nên bà đứng dậy đi ra ngoài xem xét tình hình. Nhưng khi đèn vừa bật lên, nhìn đến người con gái đang nằm trên đất, bên cạnh là vũng máu loang lổ, bà vội hét toáng lên.
"Tiểu Cầm, Tiểu Cầm, con làm sao thế này. Đừng làm dì sợ. Cậu chủ ơi, Tiểu Cầm không xong rồi."
Lưu Trạch Dương nghe tiếng kêu của Vương Loan thì nhíu mày tỉnh lại. Nhưng khi tiếng kêu đó lần nữa vang lên, nghe rõ ràng lời bà ấy nói, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà bay mất. Anh vội vàng mặc quần áo chạy vội xuống nhà.
Nhìn đến người con gái sắc mặt trắng bệch trong lòng Vương Loan, trên đất là máu tươi loang lổ chói mắt, đại não Lưu Trạch Dương dường như đình trệ. Nhưng ngay lập tức, anh vội mở tủ thuốc bên cạnh, lấy ra băng gạc băng ép cho cô, sau đó gọi xe cứu thương. Hành động lưu loát, cử chỉ bình tĩnh. Nhưng có trời mới biết, lúc này anh hoảng loạn và sợ hãi đến mức nào.
Rất nhanh, xe cấp cứu đã đến. Cô được chuyển đi bệnh viện gần nhất.
***
Bạch Hân Nghiên vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn giữa ca trực. Cô đứng dậy ra máy bán hàng tự động nơi sảnh bệnh viện mua một lon cafe cho tỉnh táo. Đang đứng chờ thì nghe tiếng còi xe cấp cứu. Cô cầm lon café trên tay, nhìn liếc qua băng ca đang đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-bau-troi-chang-con-xanh/3335507/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.