Tô Uyển Cầm mỗi ngày sẽ lại vẽ tranh, tỉa hoa hay làm mấy việc lặt vặt. Thỉnh thoảng, anh sẽ lại mang cô đi dự tiệc gì đó, mỗi lần lễ phục, trang sức đều vô cùng dụng tâm. Mà ba mẹ Lưu Trạch Dương cũng thỉnh thoảng sẽ gọi cô đến nhà ăn cơm, rồi cùng Thẩm Ninh dạo phố. Trần Bác Văn như cũ sẽ đến nhà ăn ké, cũng thỉnh thoảng trò chuyện đôi ba câu với cô.
Còn cô cùng Lưu Trạch Dương cũng cứ bình bình đạm đạm ở bên nhau như thế. Cô sẽ thường xuyên vào bếp nấu cơm cho anh. Cuối ngày sẽ ngồi ở ghế salon chờ anh trở về. Hai người ngồi ăn cơm cũng coi như là vui vẻ. Công việc của anh cô cũng không chủ động hỏi đến, chỉ hỏi vài việc lông gà vỏ tỏi. Mà anh lúc mệt mỏi, chuyện công việc áp lực, cô sẽ ngồi bên cạnh lắng nghe. Hai người cứ như là một đôi vợ chồng già vậy.
Chẳng mấy chốc đã đến gần thời hạn giao dịch, Tô Uyển Cầm nhìn đến số ngày còn lại nơi tờ lịch cô đánh dấu có chút ngẩn người. Đến hôm nay cô mới chợt nhận ra, bọn họ chỉ là giao dịch, cũng chẳng phải là thật sự yêu đương gì. Chẳng qua là sự nhàn nhã, thoải mái này khiến cô ảo tưởng rằng, bọn họ thực sự đang ở bên nhau.
Cô hồi tưởng lại từng chút một, chỉ trừ những lúc phải dự tiệc rượu hai người mới có cử chỉ thân mật như ôm vai, khoác tay gì đó, còn ở nhà cũng chỉ như hai người xa lạ. Nhưng chỉ cần ở cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-bau-troi-chang-con-xanh/3335506/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.