Ngồi trên chiếc xe buýt dành riêng cho tuyến đường Đà Lạt bon bon đi khắp các con đường lộ cho đến khi vượt qua cái con đèo Prenn...
Tú Đan ước chừng khoảng gần một tiếng nữa sẽ đến nhà của dì Ka Nhuys. Dì là người K'ho nhưng lấy chồng Kinh hai vợ chồng là người Đà Lạt gốc. Do ngồi xe đường dài quá lâu nên Tú Đan cảm giác hai bên tai đã ù đi, khí lạnh của cái đất Đà Lạt len lỏi qua từng khe cửa sổ, nhuốm hồng cái mũi nhỏ của cô.
Khịt khịt...khịt khịt....
"Chứng nghẹt mũi lại tái phát rồi...aizzz..." cô nói thầm.
Cong người quấn mình trong chiếc chăn màu hồng hình ngựa "Pony ú" Tú Đan thở phì phò một cách nặng nề nó làm cô phải khổ sở biết bao. Dù như vậy nhưng vẫn không hiểu sao nơi đây lại khiến cô quyến luyến đến thế. Chắc có lẽ cái nhịp sống chậm rãi, cái khung trời se lạnh, cái nắng dịu nhẹ của những buổi sương sớm đã níu chân Tú Đan. Một cô gái quanh năm phải bận rộn, tất bật vội vã với cuộc đua thời gian ở Sài Gòn yêu mến nơi đây đến thế nhưng sâu thẳm trong trái tim cô, cô biết cô đang chờ một người....
Nhóc lơ xe người gầy nhom, cao nhồng - con bác tài chắc độ chừng 15-16 tuổi thôi nhưng khuôn mặt nhóc trông có vẻ già dặn, cuộc sống bôn ba sớm hôm bào mòn vẻ ngoài thằng bé. Nhưng bù lại nhóc lại là một người hoạt bát, năng động.
Làn da đỏ nâu khỏe khoắn. Khuôn mặt lấm tấm tàn nhan hóm hỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ay-da-lat-co-cau/2630773/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.