Cuối cùng xe cũng đến được với trung tâm của thành phố Đà Lạt.
Dù cho bóng tối phủ đen cả một vùng trời, khí trời càng về đêm càng lạnh buốt xuyên qua lớp áo len nâu sậm làm bờ vai trắng ngần của Tú Đan cũng phải run lên bần bật.
Nhưng xung quanh trung tâm Đà Lạt bây giờ các toà nhà, quãng trường Lâm Viên đông đúc người, nhìn từ xa một biển rực đóm màu toàn người là người, đóa hoa Atiso làm bằng hàng ngàn mảnh kính"một biểu tượng của Đà Lạt" chúng nó rực sáng đủ màu sắc làm nhộn nhịp cả một thành phố. Nhưng sao giờ đây trong lòng Tú Đan lại chớm lên một cảm xúc cô đơn khó nói.
Cô vội vàng lệnh kệnh chuẩn bị khiêng đồ đạc xuống, tay kéo hai cái va li còn phải mang theo một cái ba lô to tướng. Mọi người sẽ nghĩ đi du lịch vài ngày sao lại mang nhiều thế đúng không? nhưng Tú Đan không đơn giản là đi du lịch bình thường. Cô sẽ làm lại một cuộc đời mới ở đây... chẳng biết..... có lẽ sẽ ổn thôi. Bây giờ cô rất mông lung nhưng lần cược này Tú Đan rất nghiêm túc.
Xe dừng bánh hẵng. Cậu nhóc cũng gấp gáp tiến lại khiêng hành lí phụ cô. Cô không từ chối cậu bé vì thật sự cô đã rất đuối sức rồi. Xuống xe cô quay lại cảm ơn bác tài rồi lấy trong ba lô ra một bọc bánh quy bơ do cô tự nướng hồi sáng nay cho hai bố con như thay một lời cảm ơn. Cậu nhóc nhanh nhảu nhận trông thằng bé rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-ay-da-lat-co-cau/2630771/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.