“Đã trễ rồi, để anh đưa em về.” Anh dịu dàng nói.
Em đưa mắt nhìn anh, thoáng giật mình, trong lòng vui đến quên cả trời đất, thốt ra: “Dạ.”
“Vậy đi thôi.” Anh nhếch môi cười khẽ.
Em lâng lâng theo anh xuống cầu thang đá mài.
Anh giống như một thân sĩ, mở cửa xe cho em. Em ngồi lên xe, ngồi ở vị trí mà bình thường chỉ có bạn gái anh mới có thể ngồi.
Sau đó, anh mở cửa bên kia ngồi lên.
Xe từ từ rời khỏi Bối Lộ, chạy băng băng trên triền núi vắng vẻ ban đêm.
Em cơ hồ không dám tin hết thảy là sự thật.
Có nhiều đêm, em đã mơ ước một ngày, em có thể là người cuối cùng ngồi trên xe anh, trên đường về nhà, chỉ có anh và em, đi hoài không đến.
Em đã tưởng tượng sẽ nói rất nhiều chuyện với anh, em có thể hỏi anh những điều em tâm đắc về nghệ thuật hay kiến trúc, hoặc cũng có thể nói cho anh hay, em sắp đi học ngành Kiến trúc.
Nhưng mà, khi thời khắc ấy thật sự đến rồi, khi chỉ có anh và em, thì em lại không sao tìm ra được một lời mở đầu thật hoàn mỹ.
Vì thế, em không dám nói gì, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt lén nhìn anh, không ngừng hy vọng anh sẽ bắt chuyện với em.
Nhưng, ánh mắt anh chưa từng đảo qua em, anh luôn đăm đăm nhìn phía trước, chuyên tâm lái xe.
Em hy vọng đường về nhà đi hoài không hết, nhưng mà, tối hôm đó, đường về lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-anh-mai-yeu-em/2290689/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.