Tín Sinh à, một ngày cách đây hai mươi hai năm, em đã từng hiện diện trong ngôi nhà của anh.
Chỉ là, khiấy em chưa bao giờ dám nghĩ, rất lâu sau đó, em sẽ dọn đến đây, trởthành bà chủ của nơi này và hạnh phúc lắng nghe tiếng thở khi say ngủcủa anh trong vô số đêm dài.
Đó là ảo tưởng xa vời đến mức nào?
Mọi chuyện của ngày hôm đó, vẫn rõ ràng trong tâm trí em.
Em bị Hạ Hạ kéo ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi.
Xe chở bọn em đến nhà anh ở số 7 đường Bối Lộ.
Em xuống xe, vừa ngẩng đầu đã thấy tòa nhà sáu tầng màu xám khá cũ, có lẽ đã được xây trước khi em và Hạ Hạ chào đời.
Bọn em đi lên mấy bậc thang ở cửa lớn, sau đó gặp một cầu thang lớn ở sảnh.
Cầu thang dài như vậy toàn bộ đều làm bằng đá mài màu xám, ngay cả tay vịn cũng thế, sờ vào rất lạnh lẽo.
Khi đó, em không biết rằng, rất nhiều đêm về sau, em sẽ cô đơn ngồi trên cầu thang lạnh băng ấy để chờ anh về.
“Chẳng hiểu sao anh ấy lại ở cái nơi như thế này, ngay cả thang máy cũng không có!” Hạ Hạ vừa đi vừa lẩm bẩm.
Cuối cùng bọn em cũng lên đến lầu bốn.
“Đến nơi rồi!” Cậu ấy vừa thở hồng hộc vừa nói. “Lần sau, nếu anh ấy bế mình lên thì mình mới thèm lên.”
Em nhấn chuông cửa, người giúp việc già của anh mở cửa, kính cẩn nói:
“Chào cô Hạ!”
Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-anh-mai-yeu-em/2290677/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.