Chương trước
Chương sau


Phương Chính Thống cứ vậy mà hỏi hắn hiểu chưa, Mặc Thâm thật sự phải nhìn nhận lại cái người này. Kiếp trước không nói tiếng nào đã diệt hắn, kiếp này lại nhây nhớt như vậy... Rốt cuộc thì đổi một đời mới tính cách con người cũng thay đổi luôn hay sao? Hay là do không đủ tiếp xúc? Cũng như góc độ cùng lập trường khác nhau?

Nhưng khốn nỗi Mặc Thâm lại hiểu lời lão mới đau, cho nên hắn mới càng muốn phun tào lão.

Thế là hắn không thèm nói lại nữa mà dựa vào sự hổ trợ của lão đưa Tạ Dương qua đó. Nữ quỷ đương nhiên là đuổi theo không bỏ rồi. Bởi vì thứ cô ta đuổi theo là Tạ Dương.

"Cái trận này có ảnh hưởng đến người sống không?"

Mặc Thâm híp mắt nhìn trận pháp dưới đất, cũng chưa đặt Tạ Dương xuống đã hỏi.

"Không!"

Phương Chính Thống vậy mà hiểu hắn muốn nói gì.

Mặc Thâm không có thời gian để ý ông đánh cái chủ ý gì, hắn đem Tạ Dương đặt vào trong tử trận, bản thân lại đứng ở mẫu trận không ra.

"*Tiểu tử, tuy trận không ảnh hưởng ngươi nhưng lát nữa chúng quỷ nhào vào thì vẫn có chuyện đó*."

Phương Chính Thống nói thì nói nhưng giọng điệu quái dị không có một chút lo lắng nào, thái độ thật sự rất đáng đánh. Tạ Dương vừa nghe đã muốn khuyên nhủ hắn. Nhưng Mặc Thâm lại cho cậu một cái ánh mắt an tâm.

"Ông chỉ cần làm chuyện của ông thôi."

Mặc Thâm đã nghĩ rồi, tình trạng của hắn rất lạ nhưng không tính là chuyện gì nguy hiểm. Chỉ cần hắn vẫn là người, lão đạo sĩ này sẽ không thể làm gì hắn. Bại lộ thì bại lộ, hắn muốn có năng lực bảo vệ tiểu thê tử của mình.

Phương Chính Thống cũng không đợi hắn nói, giống như lời mới nãy của lão chỉ là tiện miệng nhắc nhở thôi. Cho nên lời vừa xuống lão đã lập tức kích hoạt trận pháp.

Thật ra nói thì chậm, chứ mọi chuyện lại diễn ra rất nhanh. Thời điểm Mặc Thâm đặt Tạ Dương xuống lão đã khỏi động tử trận rồi. Theo sự tự do của Tạ Dương chúng quỷ lập tức nhao nhao hướng cậu đòi mạng. Nếu là người bình thường đảm bảo sẽ bị dọa cho mất mật.

Tạ Dương cũng bị dọa đấy, nhưng so với an nguy của anh chồng thì cậu mới không để tâm những chuyện khác.

"Mặc Thâm..."

"Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ em."

Mặc Thâm cách tử trận trấn an cậu. Hắn giọng điệu ôn nhu, đáy mắt thâm tình nhưng lại tiện tay đem một con quỷ vừa nhập trận cho bóp nát. Lệ quỷ bị hắn bóp hét thảm một tiếng rồi chết ngắt, lại hóa thành một luồng âm khí chui vào trong tay hắn, hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian. Hình ảnh đối lập như vậy nhưng chỉ càng khiến người ta hiểu được hắn thật sự coi trọng Tạ Dương, tất cả mọi chuyện hắn làm chỉ vì để bảo hộ cậu.

Phương Chính Thống đang đối phó nữ quỷ, tránh cho cô ta vào trận quấy phá còn có thời gian liếc mắt nhìn qua tình huống vừa rồi, trong mắt lòe lòe ánh sáng kỳ dị. Nhưng cái nữ quỷ kia thật sự là khó nhằn, buộc lão phải trước chuyên tâm đối phó cô ta. Có điều thứ ông muốn thấy đã thấy được rồi, cho nên ông cũng không để ý nữa. Trận pháp đã khởi, còn lại chỉ ngồi xem uy lực của nó nữa thôi.

So với bị Phương Chính Thống nhìn thấy một màn này, Mặc Thâm càng quan tâm cái nhìn của ai đó hơn. Nhưng so với lần đầu nhìn thấy hắn đối phó lệ quỷ, Tạ Dương hiện tại chỉ dùng đôi mắt lo lắng dõi theo hắn đang đánh nhau với chúng quỷ trong mẫu trận. Cái sự duy nhất đó của cậu trái ngược lại khiến cho hắn hưng phấn. Nếu không phải tình huống không đúng, hắn nhất định sẽ nắm cậu lên dọa nạt một trận.

Ít nhất phải dọa khóc cậu mới thôi. Để cho cậu dù sợ vẫn chỉ có thể dựa dẫm vào hắn.

Ác liệt như vậy đấy.

Không biết Tạ Dương mà biết thì sẽ nghĩ thế nào. Nhưng ít nhất lúc này, mọi chuyện hắn làm cũng chỉ khiến Tạ Dương cảm thấy mình được nâng niu bảo vệ kín kẽ thôi.

"Tiểu tử ngươi mau ra đây!"

Bỗng nhiên một tiếng hét lớn từ bên ngoài vang lên gần như lấn áp cả tiếng gào thét chói tai của chúng quỷ. Như thế là đủ thấy tình huống của đối phương đã rất hỏng bét rồi sức bùng nổ mới lớn như vậy.

Tạ Dương gần như là theo bản năng dời mắt về phía đó. Tuy rằng cậu ở trong trận nhưng chúng quỷ xung quanh chỉ giống như những cái bóng, không có thực thể cho nên cậu là có thể xuyên qua chúng nhìn đến người bên ngoài. Cậu nhìn thấy lão đạo sĩ đang chật vật đối phó với con nữ quỷ kia, nào có tiêu sái như lúc vẽ trận thì không khỏi lấy làm lạ.

Mặc Thâm ngược lại thì xem như không nghe thấy tiếng ông, vẫn tiếp tục nuốt quỷ... À không, nuốt âm khí của hắn. Trong lòng hắn khó nói không phải đang trả thù ông chuyện ở kiếp trước.

Hắn đương nhiên biết ông không đối phó được nữ quỷ kia. Tựa như kiếp trước ông đã nói đối với những lệ quỷ mang theo oán hận mà chết như hắn rất khó đối phó, chỉ có thể trấn áp hoặc là thỏa hiệp hòa bình thôi.

Quỷ cũng chia làm nhiều loại. Có những con quỷ là oan hồn sau khi chết bị âm khí tự nhiên như tụ âm trận trong nghĩa địa kia ảnh hưởng thì chúng không mang oán hận trước khi chết, dễ đối phó. Mà đối phó được có thể xem như tích công đức cho mình. Nhưng những con quỷ mang theo oán hận vốn đã có nhân quả, xử lý không đúng cách sẽ nhiễm vào nhân quả, rất tổn thọ âm đức. Kiếp trước Phương Chính Thống bất chấp âm đức mà đánh cho Mặc Thâm hồn phi phách tán là vì ông không phải tích công đức cho mình. Đúng vậy, Phương Chính Thống trước nay bôn ba nhiều vậy là do kiếp nạn của đứa cháu duy nhất Phương Lỗi kia. Tích công đức cũng là tích cho hắn, chỉ có mình hắn không biết chuyện này, vẫn luôn nghĩ lão đầu nhà hắn bôn ba đó đây lại không thể làm giàu được, cực kỳ khinh thường.

Lại nói, có những oan hồn sau khi chết tồn tại chấp niệm. Chấp niệm giống như không muốn chết chẳng hạn. Những oan hồn này chết rồi sẽ vì sinh tồn mà dễ dàng làm chuyện xấu như hại người sống hoặc quỷ ăn quỷ, hủy đi đường luân hồi của mình. Chỉ có hai loại quỷ này mới có thể tự do đánh giết không cần nương tay. Nhưng quỷ gì cũng sẽ khó giết nếu nó mạnh hơn mình. Đối với ông mà nói nữ quỷ này ông không chơi lại. Kiếp trước xử được Mặc Thâm là do có bí quyết, hiện tại thì không. Cho dù ông có giết Mặc Huyền thì cùng lắm chỉ đem nữ quỷ thoát khỏi trói buộc cuối cùng mà thôi. Mà ông lại không có khả năng giết người.

Đối với tội của Mặc Huyền, sau đó giao cho cảnh sát xử lý là được rồi.

Ai biết cái tiểu tử kia lại bỏ mặt không quan tâm lão. Tức chết lão mà!

"Tiểu tử!"

"Mặc Thâm..."

Tạ Dương thấy lão chật vật như vậy thì thật sự lo. Nói sao thì cũng là ông giúp họ.

Mặc Thâm lại bóp chết một chết oán quỷ nữa rồi mới lùi khỏi trận. Nói thật, nếu không phải vì một Mặc Huyền, hắn có thể không cần dựa vào trận pháp này mới có thể bảo vệ được tiểu thê tử. Nhưng tựa như Tạ Dương nói, lão thật sự giúp họ, dù hắn có mang tâm lý trả thù thì cũng không thể thật sự để cho lão chết. Hơn nữa hắn cũng có chuyện muốn hỏi lão.

Có sự góp sức của Mặc Thâm rõ ràng hiệu quả hơn nhiều.

Ít nhất sau khi hắn gia nhập, gánh cái nữ quỷ kia thì Phương Chính Thống đã có thể rút lui ra ngoài rồi. Cũng không phải ông không muốn giúp, chỉ là phương pháp công kích của Mặc Thâm quá tàn bạo. Một phần có lẽ là do hắn vừa mới hấp thu một đống âm khí, phần nhiều là hắn đã nhẫn nhịn oán giận nãy giờ rồi, hiện tại gần như là cùng nữ quỷ kia xáp lá cà. Nếu không phải biết rõ hắn là người, lão thật sự nghĩ rằng hắn là quỷ không đó. Thì nhìn âm khí cuồn cuộn kia cùng với cách thức đánh nhau tàn nhẫn máu tanh, mỗi lần ra tay là chọc cho nữ quỷ kia gào thét dữ dội chứ đâu.

Nhìn là đủ thấy nãy giờ hắn nén nhịn cỡ nào không xé xác cái nữ quỷ này ra rồi.

Mà hắn như vậy rõ ràng chọc cho Mặc Dận bên kia tái cả mặt. Hắn cứ ngỡ mình lại nhìn thấy một lệ quỷ giống như kiếp trước không.

Nếu không phải sợ đến tắt tiếng, hắn nhất định sẽ chỉ vào Mặc Thâm kêu lão đạo sĩ mau mau diệt trừ hắn đi. Rõ ràng mục đích của hắn là Mặc Thâm, ai biết trời lúc này mọi chuyện lại rối tung lên. Hiện tại hắn mới nhớ ra.

"Hắn... Hắn là quỷ..."

"Câm miệng!"

Ai biết hắn nghẹn một hồi mới phun được vài chữ ra lại bị Hà thúc quát cho một tiếng mà vội vàng bịt chặt miệng hoảng sợ lùi về sau. Nhưng ít nhất hắn không loại nói tiếng nào nữa.

Hà thúc dù nhắc nhở Mặc Dận nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo thân hình thanh niên giống như đang phát điên ở kia. Nói ông không chấn động là nói ngoa. Nhưng ông tự biết thiếu gia nhà mình là người hay quỷ. Tuy không biết tại sao hắn lại như vậy nhưng cũng không quan trọng, đó vẫn là thiếu gia của ông. Mà cho dù Mặc Thâm là quỷ thì sao, hắn vẫn còn đỡ hơn những thứ gọi là con người nhưng hành vi lại chẳng khác gì một con quỷ.

Ông biết Mặc Thâm là vì bảo vệ tiểu thê tử của mình mới như vậy. Dù ông vẫn chưa hiểu chuyện là thế nào nhưng có thể thấy tình huống tối nay có liên quan đến Tạ Dương. Nhưng miễn là không có chuyện gì, ông mới không thèm để ý mấy thứ loạn thất bát tao bên ngoài. Chỉ là ông có chút tò mò thiếu gia nhà mình là có chuyện gì xảy ra. Thiếu gia vậy mà còn hơn lão đạo sĩ kia, đánh được với lệ quỷ mà còn chiếm thế thượng phong nữa.

"Ngươi rốt cuộc là cái gì!!?"

Nữ quỷ bên kia cũng là bị hắn đánh đến sợ, không nhịn được hét lên một tiếng chói tai vừa có ý định bỏ chạy.

Nhưng Mặc Thâm sẽ tha cho ả?

Chưa nói ả do Mặc Huyền gọi đến, chỉ những việc trước đó ả làm là đủ cho hắn tử hình ả rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.