Chương trước
Chương sau
Trên thực tế, phạm vi Tung Viễn thành chẳng qua là một trong những khu vực quái thú cấp thấp nhất của Trung đại lục.

Liên minh tuyên bố nhiệm vụ cũng đều quay chung quanh săn giết quái thú. Chức trách của người thủ hộ cũng là vì thủ hộ toàn bộ Vô Cực đại lục.

“Sư muội!”

“Sư muội!”

Ngay tại thời điểm Trần Hạo cùng đám người Thủy Vương hội hợp, đi đến lối vào của truyền tống trận hạch tâm, hai bóng người nhanh như chớp chạy như bay đến, người chưa đến đã mang theo một tia kích động cùng vui sướng hô.

“Sư muội, rốt cuộc tìm được ngươi rồi...”

Hai bóng người liền đi tới trước mặt đám người Trần Hạo, một kẻ thân hình cao lớn uy mãnh, tuy không bằng Thủy Vương nhưng cũng không kém mấy, một người khác thì phong thần tuấn lãng như bạch diện thư sinh. Sinh mệnh khí tức hai người đều rất trẻ tuổi, nhưng đều là cảnh giới nửa bước Tạo Vật đỉnh phong, tuy hai người đều ở trạng thái thu liễm cũng không thể che giấu lực lượng mãnh liệt mênh mông trong cơ thể.

Hai người ra màn phô trương dẫn tới không ít người tu luyện chung quanh liếc nhìn, nhất là một số người tu luyện lớn tuổi sau khi nhìn thấy dấu hiệu ở ngực hai người càng là ánh mắt lộ ra một sự kinh ngạc.

Chỉ cần thật sự từng ở Trung đại lục xông pha đều biết đệ tử của Vô Cực Tiên Cung, chưa có thực lực Tạo Vật cảnh cơ bản sẽ không một mình đi ra lịch luyện, bởi vì Vô Cực Tiên Cung có vô số phương thức cùng nhiệm vụ tôi luyện đệ tử. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là đệ tử Vô Cực Tiên Cung chỉ có thông qua khảo hạch vượt ải thành công mới có thể đạt được tư cách tự do lịch luyện. Mà có thể vượt ải thành công đều là sau khi đạt tới Tạo Vật cảnh mới có thể thành công...

Mà bây giờ xuất hiện hai thiếu niên cảnh giới khí tức chỉ là nửa bước Tạo Vật đỉnh phong, cái này nói rõ thực lực của bọn họ tuyệt đối là kinh người. Hơn nữa khí tức của hai người lại cực kỳ trẻ, càng thêm nói rõ hai người ở Vô Cực Tiên Cung thiên tài tập hợp tuyệt đối là tồn tại như yêu nghiệt.

...

Ánh mắt Trần Tuyết hiện lên một tia kinh ngạc, chợt khẽ nhíu mày, nói: “Ðại sư huynh, nhị sư huynh! Các ngươi tìm ta chuyện gì?”

“Sư muội, sao ngươi không mang dấu hiệu tiên cung chúng ta? Ngươi một mình đi ra lịch luyện, sư phụ cùng điện chủ đều không yên tâm, cố ý bảo ta cùng nhị sư đệ tới tìm ngươi. Ngươi cứ theo chúng ta cùng nhau lịch luyện đi, chúng ta thực lực chênh lệch không lớn, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.” Đại sư huynh cao lớn uy mãnh, ánh mắt thân thiết chăm chú nhìn Trần Tuyết, nói.

“Sư muội, những người này đều là bằng hữu của ngươi? Tu vi quá kém! Chung một chỗ với bọn họ sẽ chỉ liên lụy sư muội ngươi! Ta biết sư muội ngươi trọng tình trọng nghĩa, nhưng ở trên con đường tu luyện lại không thể qua loa. Chúng ta cùng bọn họ không phải một loại người...” Nhị sư huynh phong thần tuấn lãng như bạch diện thư sinh, lỗ mũi hướng lên trời, một bộ trên cao nhìn xuống sau khi nhìn thoáng qua đám người Trần Hạo, tràn ngập bễ nghễ cùng cảm giác về sự ưu việt, nói. Tuy hắn cũng nhìn ra người ở đây đều là thiên tài khó gặp, nhất là Trần Hạo và Trần Tuyết sóng vai đứng càng làm cho hắn có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ một chút kinh ngạc. So sánh với bọn họ vẫn có chênh lệch thật lớn. Đương nhiên, đây là bản thân hắn cho rằng như thế.

“Xin lỗi. Đại sư huynh, nhị sư huynh, chúng ta đã ước định sẵn cùng nhau lịch luyện. Hơn nữa, ta bây giờ cũng là một trong những thành viên của Ngạo Thiên thủ hộ đoàn. Sẽ không cùng nhau lịch luyện với các ngươi nữa...” Trong đôi mắt Trần Tuyết không thể phát hiện hiện lên một sự khinh bỉ, lạnh nhạt nói. Nói xong, nhìn về phía Trần Hạo, cũng vô cùng thân thiết ôm cánh tay Trần Hạo, nói: “Hạo ca, chúng ta đi thôi...”

Trần Tuyết lần đầu tiên gọi Trần Hạo một tiếng “Hạo ca”.

“Sư muội, đợi chút!”

Sắc mặt hai người hơi thay đổi, bước ra một bước, lần nữa chắn trước mặt đám người Trần Tuyết. Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh, tựa như chưa chịu lời hai người nói ảnh hưởng chút nào. Mà đám người Hô Diên Ngạo Bác thì vẻ mặt khinh thường nhìn hai gia hỏa như nhị ngũ bát vạn.

“Sư muội, điện chủ và sư phụ đều dặn dò bảo chúng ta chiếu cố ngươi, ngươi đã cố ý như thế, vậy thì cứ theo bọn họ đi... Không cần tới bao lâu, ngươi sẽ phát hiện cùng một chỗ với bọn họ sẽ chỉ chế ước tốc độ tu luyện của sư muội ngươi! Ðây là khẩu dụ của điện chủ và sư phụ... Ba người chúng ta chính là nửa bước Tạo Vật cảnh duy nhất của Hàn Mai điện trăm năm qua vượt ải thành công. Ðiện chủ và sư phụ không muốn chúng ta có gì sơ xuất...” Ðại sư huynh lấy ra hai cái ngọc giản đưa tới trước mặt Trần Tuyết.

Trần Tuyết khẽ nhíu mày, nhìn về phía Trần Hạo. Chính là nàng cũng không nghĩ tới mẫu thân sẽ có an bài như thế. Điện chủ cuối cùng là mẫu thân của nàng, sư phụ là phó điện chủ.

“Không sao cả” Trần Hạo nhún vai, khuôn mặt tuấn dật nhất thời tản mát ra một sự cuồng ngạo, thản nhiên nói.

“Ngươi là Ngạo Thiên thủ hộ đoàn đoàn trưởng? Ta tên Giang Hải, thủ tịch đại đệ tử thế hệ trẻ Vô Cực Tiên Cung Hàn Mai điện!”

“Bản nhân Hoàng Văn Húc, xếp hạng hai thế hệ trẻ Hàn Mai điện của Vô Cực Tiên Cung!”

Hai người lúc này đều nhìn về phía Trần Hao, ngạo nghễ nói.

“Không tồi. Ta chính là đoàn trưởng Ngạo Thiên thủ hộ đoàn, Trần Hạo, đệ tử tông môn nho nhỏ. Các ngươi có thể đi theo, nhưng muốn gia nhập Ngạo Thiên thì miễn...”

“Gia nhập Ngạo Thiên? Đùa cái gì vậy!”

“Quả thật là đùa. Ngạo Thiên chúng ta chỉ lấy tinh anh, không thu rác rưởi. Đừng hiểu lầm, ta cũng không phải nói các ngươi là rác rưởi, các ngươi so với rác rưởi mạnh hơn không ít!” Trên mặt Trần Hạo mang theo một sự cuồng ngạo nói, thời điểm nói đến chỗ này, thấy sắc mặt hai người trở nên dị thường khó coi, nhìn về phía đám người Hô Diên Ngạo Bác, nói: “Đại đệ tử, nhị đệ tử của Vô Cực Tiên Cung Hàn Mai điện... Có phải rất lợi hại hay không?”

“Đương nhiên rất lợi hại! Lão đại, đó chính là Vô Cực Tiên Cung, ba đại tồn tại đứng đầu Vô Cực đại lục, có thể nào không lợi hại? Có hơn một ngàn điện, đệ tử mỗi điện đều là tuyệt đỉnh thiên tài, có thể trở thành đại đệ tử, nhị đệ tử một điện, đó càng là thiên tài trong thiên tài...” Hô Diên Ngạo Bác vẻ mặt sùng bái, kính ngưỡng nói, cùng lúc nói, càng là vẻ mặt khoa trương nhìn Giang Hải cùng Hoàng Văn Húc.

Trên mặt Giang Hải và Hoàng Văn Húc lộ ra đắc ý, vẻ mặt càng thêm ngạo nghễ, đối với Hô Diên Ngạo Bác nói rất cho là đúng, đồng thời nghiêm trọng khinh bỉ Trần Hạo không biết gì.

“Lợi hại như vậy? Đó là so với rác rưởi mạnh hơn rồi?” Trần Hao nhíu mày hỏi.

“Khụ khụ, lão đại, ngươi đây không phải nói lời thừa sao? Khẳng định so với rác rưởi mạnh hơn nhiều... Nhắc với lão đại ngươi...”

“Ðược rồi được rồi, Hạo ca, ngươi đã để đại sư huynh cùng nhị sư huynh đi theo, vậy xuất phát đi!”

Ngay tại thời điểm Giang Hải và Hoàng Văn Húc nghe hương vị càng không phải, Trần Tuyết bỗng nhiên cắt ngang Hô Diên Ngạo Bác, nói. Ðể Hô Diên Ngạo Bác và Trần Hạo đối đáp tiếp chỉ sợ sẽ trở mặt.

Đương nhiên Trần Tuyết biết, lấy tính cách của Trần Hạo, làm như thế đã xem như xuống tay lưu tình.

Trần Tuyết kéo Trần Hạo dẫn đầu hướng truyền tống trận hạch tâm đi đến.

...

“Hừ! Giang Hải, đám gia hỏa này rõ ràng là không đem chúng ta đặt ở trong mắt, thật là không biết trời cao đất rộng! Trần Hạo kia khẳng định là ý trung nhân của sư muội, chúng ta tạm thời đình chiến, thế nào? Chờ làm sư muội nhận thức được Trần Hạo chênh lệch cùng chúng ta, chúng ta lại công bằng cạnh tranh không muộn!”

“Không có vấn đề. Cao nhất cũng chỉ là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ mà thôi, chỉ bằng bọn hắn như thế nào so sánh với chúng ta?”

“Ừm, đến lúc đó chúng ta chỉ cần động chút thủ đoạn nhỏ liền làm cho bọn chúng chịu không nổi...” Lúc kiểm nghiệm lệnh bài người thủ hộ của mọi người, đám người Trần Hạo giao nộp mỗi người mười vạn viên thượng phẩm nguyên tinh thạch phí dụng truyền tống. Mà thân phận thân truyền đệ tử của Trần Tuyết, Giang Hải và Hoàng Văn Húc Vô Cực Tiên Cung lại miễn phí.

...

Đại Diễn thành ở nam bộ Trung đại lục, thành trì chỉ có phạm vi ngàn dặm nhưng tràn ngập vô số người tu luyện.

Trước khi bước vào Ðại Diễn thành, đám người Trần Hạo đã đối với tình huống Trung đại lục có nhận thức tương đối chi tiết. Trên thực tế, toàn bộ Trung đại lục thành trì giống Tung Viễn thành, đều ở vùng ven Trung đại lục, cũng là thành trì an toàn nhất. 90% tông môn, gia tộc cũng đều tập trung ở trong các thành trì loại này, có thể nói là căn cứ địa của người tu luyện.

Mà Đại Diễn thành cùng các thành trì bên trong Trung đại lục đều thuộc về liên minh người thủ hộ, chỉ có ở trong thành trì người tu luyện chiếm hữu mới là an toàn, ngoài thành trì là chiến trường của người tu luyện cùng vực ngoại yêu thú. Mà ở bên trong Trung đại lục, tần suất, quy mô thú triều xuất hiện, không thể nghi ngờ là rất khủng bố. Cũng chính bởi vì như thế, những thành trì này diện tích không lớn, bởi vì người tu luyện muốn bố trí phòng hộ cấm chế càng cường đại hơn, nếu quá lớn thì hao phí sức, căn bản không thể chống đỡ.

Tê tê tê!

Từng đạo bạch quang hiện lên, đám người Trần Hạo từ trong truyền tống trận đi ra.

“Hoan nghênh các vị gia nhập Ðại Diễn thành, đây là giới thiệu tình huống phương tiện nội bộ Đại Diễn thành cùng phân bố đại khái vực ngoại quái thú phạm vi một ngàn vạn dặm, ra cửa quẹo trái, đó là đại sảnh liên minh, chúc các ngươi may mắn!”

Hai người phục vụ nữ đứng ở lối ra của đại sảnh truyền tống, thần thái cung kính nói với đám người Trần Hạo. Cùng lúc nói, mỗi người phân phát một cái ngọc giản.

...

“Đại Diễn thành chẳng qua là một cái thành trì đội sổ nhất mà thôi. Trong phạm vi trăm vạn dặm căn bản không có tính khiêu chiến gì... Sư muội, ba người chúng ta đều là nửa bước Tạo Vật cảnh, nếu cách thành trì quá gần, chỉ lãng phí thời gian...” Sau khi bước ra khỏi đại sảnh truyền tống, Hoàng Văn Húc sau khi đọc ngọc giản, nói thẳng.

“Không sai, lấy thực lực chúng ta ít nhất cũng cần xâm nhập ba trăm vạn dặm mới có thể nổi lên được tác dụng tôi luyện! Ta thấy trạm tiếp tế tiếp viện số một trăm không tệ, chúng ta liền truyền tống tới đó!” Giang Hải nói tiếp. Không thể không nói, công phu di chuyển của hai người tương đối không tồi. Phải biết rằng, bởi vì hai người xuất hiện, Trần Tuyết mới cố ý biểu hiện trạng thái cùng Trần Hạo thân thiết hơn, nhưng hai người thế mà có thể làm được như không thấy.

Trạm tiếp tế tiếp viện số một trăm, đó là khu vực cách Đại Diễn thành khoảng ba trăm vạn dặm, tại khu vực này sẽ xuất hiện vực ngoại quái thú Tạo Vật cảnh sơ kì. Ở hai người Giang Hải xem ra, đám người Trần Hạo tuyệt đối không dám đi.

“Ba trăm vạn dặm? Cái này cũng quá khoa trương rồi nhỉ?” Hô Diên Ngạo Bác tựa như rất kinh ngạc nói.

“Phải, ba trăm vạn dặm... Đó đều là quái thú Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, hơn nữa khẳng định còn có Nguyên Thần cảnh hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí nửa bước Tạo Vật...” Cảnh Thiên Cương cũng nói.

“Hừ, các ngươi không dám? Tự mình hiểu lấy, tốt nhất đừng liên lụy sư muội và chúng ta! Nửa bước Tạo Vật đối với chúng ta căn bản không có tính khiêu chiến!”

“Ba trăm vạn dặm quả thật không dám... Lão đại, chúng ta đi trạm tiếp tế tiếp viện số một trăm ba mươi được không?” Hô Diên Ngạo Bác nhìn về phía Trần Hạo hỏi.

“Quá cao cấp rồi. Số một trăm sáu mươi đi!” Trần Hạo hơi trầm ngầm chút, nghiêm trang nói. Trạm tiếp tế tiếp viện số một trăm sáu mươi cách Đại Diễn thành năm trăm vạn dặm, mật độ cùng cấp bậc quái thú đều cường hãn hơn rất nhiều, dù là quái thú Tạo Vật cảnh trung kỳ cũng có thể gặp được.

“Các ngươi là không phải lầm rồi?” Hoàng Văn Húc có chút khó hiểu hỏi.

“Lầm? Lầm cái gì? Các ngươi thích đi hay không, chúng ta cũng không thể liên lụy hai người các ngươi! Còn có, đừng tưởng rằng các ngươi là đồng môn của Tiểu Tuyết thì động một cái kéo tới nàng, Tiểu Tuyết bây giờ là thành viên Ngạo Thiên ta, thì phải phục tùng mệnh lệnh của ta!”

“Số một trăm sáu mươi chính là sẽ xuất hiện quái thú Tạo Vật cảnh trung kỳ! Ngươi xác định không lầm?” Giang Hải hỏi.

Trần Hạo như nhìn kẻ ngốc, nhìn Giang Hải một cái, cũng không để ý tới nữa, liền nói với mọi người: “Đi thôi, đi đăng ký chút!”

“Như vậy được không? Ngươi cũng đừng vì cậy mạnh đuổi bọn hắn đi...” Trần Tuyết truyền âm nói với Trần Hạo.

“Yên tâm. Ngươi cũng đừng xem nhẹ bọn Hô Diên Ngạo Bác... Từng binh sĩ tác chiến khẳng định thiếu chút, nhưng bọn hắn liên thủ tạo thành chiến trận, hai sư huynh ngu ngốc kia của ngươi chỉ có phần bị chà đạp, cẩn thận một chút không sao. Hơn nữa, phụ cận trạm tiếp tế tiếp viện số một trăm sáu mươi là khu núi lửa trăm vạn năm, có thể sẽ có thứ ta cần...” Trần Hạo truyền âm nói.

“Ngươi cần cái gì?”

“Một loại thiên địa linh vật chỉ có ở trung tâm dung nham núi lửa mấy trăm vạn năm mới có thể xuất hiện, hơn nữa có linh trí nhất định. Ta chuẩn bị luyện chế một thứ tốt, chỉ thiếu nó...”

“Ngươi học luyện khí lúc nào?” Trần Tuyết khó hiểu hỏi.

“Cái này còn cần học? Không phải là tìm được khoáng vật trân quý tiến hành rèn luyện, cô đọng thêm một ít trận pháp cường hãn ở trên sao? Chuyện đơn giản bao nhiêu...” Trần Hạo nói.

“Nào như ngươi nói đơn giản như vậy, luyện đan luyện khí đều là chuyện rất phức tạp, luyện khí ta tuy không biết, nhưng cùng luyện đan có chỗ tương tự, đều cần rất hiểu biết đối với thuộc tính các loại tài liệu, hơn nữa cần dung hợp tỉ lệ đặc biệt, sai một ly sẽ biến thành sắt vụn, cô đọng trận pháp càng khó khăn vô cùng... Lấy tu vi bây giờ của ngươi, dù biết phương pháp luyện chế, ngay cả hạ phẩm linh khí cũng không luyện chế được”

“Cái này ngươi không cần quản. Đến lúc đó ta sẽ luyện chế thứ khiến toàn bộ Vô Cực đại lục đều kinh ngạc! Hắc hắc...” Trần Hạo tràn ngập tự tin nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.