Chương trước
Chương sau
“Hạo ca...”

Trong cung điện của Trần Hạo, hoa tỷ muội thấp thỏm, buồn bực, ủy khuất, sau một đêm dày vò, mắt thấy sắp đến thời gian ước định, rốt cuộc ra khỏi phòng, sau khi nhìn thấy phòng tu luyện rỗng tuếch, mà phòng của Trần Hạo thì đóng chặt cửa lớn, hơn nữa còn khởi động tầng tầng cấm chế, gõ vang cửa phòng Trần Hạo, hô.

“Suỵt...”

Trần Hạo và Trần Tuyết nhất thời mở mắt, từ trong trạng thái tu luyện kiều diễm tỉnh táo lại. Cả người thần thanh khí sảng, dù hai người không sử dụng bất cứ công pháp song tu nào, nghiêm khắc mà nói căn bản vốn không tu luyện bất cứ công pháp gì, chỉ là minh tưởng điều tức đơn giản nhất, nhưng cảm xúc giờ phút này lại so với bất cứ một lần tu luyện nào hiệu quả đều tốt hơn nhiều. Da thịt nối tiếp, khí tràng chồng vào nhau, vô hình trung liền có một tia hiệu quả âm dương giao hòa.

Nhưng sau khi khôi phục tỉnh táo, Trần Tuyết liền thét chói tai ra tiếng, từ trên người Trần Hạo bò ra, khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp càng là trở nên đỏ bừng, chui ở trong ổ chăn, nhất thời truyền đến thanh âm sột soạt.

“A rống...”

Roạt!

Khóe miệng Trần Hạo lộ ra một cái mỉm cười tà mị, mạnh một cái vén chăn lên làm Trần Tuyết thét chói tai ra tiếng lần nữa, “Vèo” một tiếng liền biến mất ở trước mặt Trần Hạo, dù là Trần Hạo động tác đủ đột ngột, ánh mắt chuyển rất nhanh cũng chưa thể nhìn thấy cảnh xuân kiều diễm.

“Thịch!”

Cửa phòng tắm trong phòng ngủ vang một tiếng nặng nề, liền đóng lại.

“Phản ứng nhanh như vậy? Không hổ là nửa bước Tạo Vật... Không đơn giản...” Trên mặt Trần Hạo mang theo một nụ cười đắc ý, tự nhủ. Cùng lúc nói, từ trên giường nhảy xuống, thuận tay vuốt một cái, đem thằng nhỏ trong quần lót dựng lên cao cao, chỉnh đúng tư thái. Sau khi trả lời hoa tỷ muội ngoài cửa một tiếng, mặc pháp bào vào.

“Đừng nói ta xuất hiện rồi...” Ngay tại thời điểm Trần Hạo muốn mở cửa, cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Trần Tuyết, chỉ có thanh âm Trần Tuyết xuất hiện ở trong tai Trần Hạo.

“Vì sao?” Nghe được Trần Tuyết nói, Trần Hạo cũng có chút buồn bực, công phu ẩn nấp của nha đầu này quá lợi hại. Thời điểm dung nhập thiên địa vạn vật, nếu không có Thiên Nhãn Thần Đồng, Trần Hạo thật không cảm ứng được Trần Tuyết, nhưng khi dùng thượng phẩm linh bảo Thiên Nhãn Thần Đồng, dù là dung nhập thiên địa vạn vật, Trần Tuyết cũng là không chỗ nào che giấu mới đúng. Nhưng bây giờ Trần Hạo lại trợn mắt muốn mù cũng không cảm thụ được Trần Tuyết tồn tại chút nào. Hắn còn muốn nhìn xem bộ dáng thẹn thùng của Trần Tuyết...

“Xấu hổ chết người ta rồi.” Trần Tuyết nói. Lúc này, nàng không dám thò đầu. Nếu như bị hoa tỷ muội biết nàng cùng Trần Hạo ở một phòng, hơn nữa triền miên một đêm, vậy thẹn thùng phải cỡ nào. Ít nhất trước khi thật sự âm dương giao hòa, nàng không thể để mọi người cảm thấy nàng và Trần Hạo là đạo lữ. Nếu không, về sau vô luận đi đến nơi nào, hai người đều phải ở một phòng.

“Cung điện cách vách là chỗ ở của ta, đợi lát nữa ngươi đi gọi ta..., coi như..., coi như tối hôm qua chúng ta đã gặp mặt rồi....”

“Được rồi...” Trần Hạo chỉ có thể đáp lại.

“Chào!” Trần Hạo sau khi mở ra cửa phòng liền thấy được hoa tỷ muội ngồi ở trong đại sảnh, mỉm cười hô.

Ánh mắt hoa tỷ muội không thể phát hiện nhìn thoáng qua phòng của Trần Hạo, nhưng rỗng tuếch.

“Nhìn cái gì? Hai tiểu nha đầu các ngươi, tẩu tử đến rồi, thế mà còn gạt ta... Còn có đám gia hỏa đó, đều là muốn ăn đòn!” Trần Hạo nói.

“Can...”

“Tẩu tử các ngươi tối hôm qua chính là đã chỉnh đại ca ta!” Ở thời điểm Lãnh Ngưng Hoan thiếu chút nữa kêu ra Can nãi nãi(bà kết nghĩa),Trần Hạo vội vàng cắt ngang, nói: “Nàng ở cách vách, các ngươi đợi lát nữa, ta đi gọi nàng!”

“Ồ...”

“Về sau cứ gọi tẩu tử là được. Tẩu tử của các ngươi công phu ẩn nấp quá lợi hại, ta sợ nàng ở phụ cận nghe lén..., đương nhiên các ngươi muốn gọi tỷ tỷ cũng không sao...” Trần Hạo ở thời điểm mở ra cửa cung điện, đi ra ngoài, cố ý truyền âm nói với hoa tỷ muội.

Nhìn Trần Hạo đã biến mất ở trước mặt, hoa tỷ muội đều hơi sửng sốt, chợt nhìn lẫn nhau, trong ánh mắt đều mang theo một tia kinh ngạc.

“Tỷ tỷ, hắn bảo chúng ta gọi tỷ tỷ..., có thể hay không như...” Lãnh Ngưng Nhạc nhìn Lãnh Ngưng Hoan, tâm linh cảm ứng truyền âm nói.

“Ta..., ta cũng không biết...” Lãnh Ngưng Hoan nói.

“Vậy chúng ta gọi là gì?” Lãnh Ngưng Nhạc hỏi.

“Nhạc Nhạc..., ta..., ta nghe ngươi!” Lãnh Ngưng Hoan tối hôm qua là lùi bước, muội muội là dũng cảm, nàng làm tỷ tỷ chung quy cứ mãi để cho muội muội làm tiên phong. Lòng có linh tê, nàng khắc sâu cảm nhận được muội muội tối hôm qua tâm tình có bao nhiêu dày vò.

“Vậy gọi tỷ tỷ? Nàng có thể mất hứng hay không...”

“Hạo ca cũng nói như vậy rồi, chúng ta..., chúng ta mặc kệ..., nói không chừng, nói không chừng Hạo ca đối với chúng ta thực có ý tứ, hơn nữa cũng nói qua với nàng rồi..., Nhạc Nhạc, ngươi..., ngươi không dám nữa?”

“Hi hi..., đây mới là tỷ tỷ tốt của ta! Dỗ ngươi chơi, tối hôm qua như vậy ta cũng dám, Hạo ca nói rồi, ta có thể nào không dám? Hừ hừ! May mà Hạo ca buông lời, nếu không, ta như thế nào cũng phải đem hắn lực...” Lãnh Ngưng Nhạc siết nắm tay, uy phong lẫm liệt nói.

“Đừng thổi phồng nữa..., tối hôm qua cởi cái cúc cũng khó như vậy, còn làm...”

“Hừ! Lần đầu tiên có chút khẩn trương mà thôi, lần sau sẽ không thể nữa!”

Tâm tình lo lắng cả đêm của hoa tỷ muội giờ phút này bởi vì một câu uyển chuyển, hàm súc của Trần Hạo lại bỗng nhiên sáng sủa lên. Tuy thành công còn xa vạn dặm, nhưng hoa tỷ muội đã nhìn thấy hy vọng. Chỉ cần các nàng làm được đủ tốt, chung quy sẽ thành công. Đương nhiên các nàng cũng rõ ràng Trần Hạo nói như vậy, trên thực tế chính là đem đầu mâu chỉ hướng về phía Trần Tuyết. Hắn nơi đó là không có bất cứ vấn đề gì.

Hoa tỷ muội cũng không bất mãn Trần Hạo làm như thế. Thứ tự đến trước và sau, về tình về lý, Trần Hạo làm như vậy là đúng.

“Đi thôi!”

Sau một lát, Trần Hạo mang theo Trần Tuyết một bộ váy lam, xuất hiện ở trước mặt hoa tỷ muội, nói.

“Tẩu... Chào Trần tỷ tỷ...” Hoa tỷ muội nói rất uy vũ, nhưng lúc nhìn thấy Trần Tuyết sóng vai cùng Trần Hạo đứng chung một chỗ, lại như trước thiếu chút nữa kêu ra tẩu tử, sau khi miễn cưỡng kêu ra Trần tỷ tỷ, hai người lại là sắc mặt đỏ bừng, nhìn cũng không dám nhìn Trần Tuyết, trong lòng thấp thỏm bất an, rất sợ Trần Tuyết nổi bão.

“Không cần khách khí. Cám ơn các ngươi cứu mạng hắn...” Lúc Trần Tuyết nghe được hoa tỷ muội gọi nàng tỷ tỷ, nàng khẽ nhíu mày, nhưng chợt sau đó lại lộ ra một cái mỉm cười, đi tới trước mặt hoa tỷ muội, thân thiết kéo lại tay hoa tỷ muội, thấp giọng nói.

Tung Viễn thành, cung điện liên minh, truyền tống trận hạch tâm.

Truyền tống trận hạch tâm chỉ có thủ hộ đoàn cùng người thủ hộ cấp bậc đều đạt tới cấp ba, sau khi đối với Tung Viễn thành cống hiến tích phân thỏa mãn yêu cầu, mới có thể dùng. Đây cũng là một trong những phương thức rời khỏi phạm vi Tung Viễn thành. Không phải duy nhất, nhưng nếu không có cao thủ Tạo Vật cảnh, tuyệt không ai dám lựa chọn một loại phương thức khác. Bởi vì một loại phương thức khác là dọc theo khu hoang dã đi ra. Ðừng nói tùy thời có thể xuất hiện thú triều, chính là không có thú triều cũng không phải cao thủ Nguyên Thần cảnh có thể xuyên qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.