“Trần đoàn trưởng, rút đi, yêu thú này chúng ta không thể chống lại!” Mộng Tịch Dao vẻ mặt ngưng trọng nói.
“Lão đại, rút đi!” Đám người Thủy Vương cũng nói.
Mọi người vừa chống đỡ yêu thú ngoài cửa lớn, vừa kinh hồn táng đảm nói. Bây giờ bọn họ đã là lực bất tòng tâm, dù là lui cũng cần Trần Hạo đảm đương tiên phong. Hơn nữa vô luận là ai cũng đã cảm thấy khí tức tử vong. Lời của con quái thú này cùng khí tức trên người tản mát ra đã rõ ràng nói cho mọi người đây tuyệt đối không phải là một quái thú Nguyên Thần hậu kỳ đỉnh phong đơn giản. Không những có được trí tuệ kinh người, hơn nữa là đến từ cao thủ trong vực ngoại chủng tộc. Bố cục Thiên Hổ cổ thành này rất có thể là một cái hiểm cảnh chuyên môn nhằm vào người thủ hộ.
“Thủ chặt cửa lớn!”
Làm sắc mặt mọi người trở nên càng thêm khó coi là Trần Hạo lại lạnh giọng nói. Lúc này, dù là Mộng Tịch Dao cũng khẽ nhíu mày. Nàng rất rõ ràng mọi người lâm vào tuyệt cảnh như thế hoàn toàn là vì Trần Hạo kiên trì. Nàng và đám người Thủy Vương giống nhau, cũng không trách Trần Hạo, dù sao Trần Hạo cũng vì tôi luyện mọi người. Nhưng đến bây giờ loại tình huống này, kiên trì tiếp không có ý nghĩa tôi luyện nữa. Ðó là chịu chết. Bây giờ bỏ chạy, ít nhất còn có thể sống sót vài người. Không trốn, chỉ có toàn quân bị diệt. Mà vô luận trốn hay không trốn, quyền quyết định trên thực tế hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-thien-cuong-ton/3270636/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.