“Thử thử!”
Cả người Kim Cương Ma Viên Vương vết thương chồng chất, vẻ mệt mỏi đã hiện, đôi mắt màu đỏ tươi, dưới kiếm quang càng chiến càng dũng kia của Trần Hạo, cảm thấy tử vong uy hiếp, lộ ra một tia ý sợ hãi. Chỉ số thông minh không thua loài người, làm nó không dám ham chiến nữa, đột nhiên kêu gào một tiếng bén nhọn, hạ đạt mệnh lệnh, cùng lúc đó cường công một chiêu, sau khi bức lui Trần Hạo mấy bước, xoay người liền trốn. Mà bọn lâu la được mệnh lệnh kia nhất thời gào thét từ ngoài trăm trượng bắt đầu lao tới.
“Muốn chạy? Ði chết đi!”
Trần Hạo hét lớn một tiếng, kim kiếm trong tay “Ông” một tiếng nổ, một cỗ kiếm ý sắc bén vô cùng phóng lên trời, nhân kiếm hợp nhất, tốc độ chợt tăng vọt mấy lần, lăng không bay đến phía trên Kim Cương Ma Viên Vương, lật tay vung kiếm!
Vèo!
Một kiếm này giống như xé rách hư không, tựa như thần bút thiên tướng, kì diệu đến đỉnh điểm, đi như điện, Kim Cương Ma viên Vương ở dưới kiếm ý lạnh lẽo đó nhất thời bộ lông dựng thẳng lên, hoảng sợ quát to một tiếng, vung kiếm đón, nhưng...
Ầm!
Phốc!
Một tiếng nổ vang, hộ thể yêu khí của nó liền bị cắt rách, cùng với tiếng cắt đứt máu thịt nặng nề, cái đầu thật lớn của Kim Cương Ma Viên Vương liền rời khỏi thân.
Một ít Kim Cương Ma Viên đang lao tới nhất thời hoảng sợ thét chói tai, lập tức đột nhiên ngừng thân hình, vừa lặn vừa bò chạy đi bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-thien-cuong-ton/3270378/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.