Từ chỗ Lâm Nguyệt rời khỏi, Hàn Phong trực tiếp hướng về phía Bách Thảo Đường đi đến.
Mà theo phía sau hắn chính là Lâm Phỉ Vân.
Mới vừa rồi vẻ mặt Lâm Phỉ Vân còn đang ngượng ngùng không ngớt, lúc này đã dần thích ứng được, trên mặt một lần nữa lộ vẻ giảo hoạt vẫn có, trong đôi mắt đẹp thỉnh thoáng toát ra vài tia quang mang không rõ ràng.
- Sư huynh, ngươi hiện tại muốn đi tìm Ngọc tỷ tỷ không?
Sau khi khôi phục lại vẻ bình thường, Lâm Phỉ Vân lại giống như mấy năm về trước, ôm lấy một bên cánh tay Hàn Phong, nũng nịu hỏi.
Cảm thụ được mùi hương thiếu nữ nhàn nhạt từ trên người Lâm Phỉ Vân truyền đến, cùng với xúc cảm mềm mại trên cánh tay, Hàn Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Nha đầu, ngươi hiện tại cũng là đại cô nương rồi, cứ kéo tay ta như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt với ngươi.
Ai biết được, sau khi Lâm Phỉ Vân nghe được, ngược lại còn xem thường, có chút hùng hổ nói:
- Như thế là sao, huynh chính là sư huynh của ta, ngoại trừ sư phụ chính là người mà ta thân nhất.
Dừng lời, Lâm Phỉ Vân tiện đà nói tiếp:
- Hơn nữa, sư huynh lợi hại như vậy, ta xem ai dám nói xấu ta, đến lúc đó huynh liền tới giáo huấn hắn.
Nghe vậy, Hàn Phong đúng là dở khóc dở cười, thở dài nói:
- Nha đầu ngươi, vốn đang cho rằng ba năm không gặp hẳn đã trưởng thành, xem ra tính tình này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-thi-thien-dia/1390219/chuong-313.html