Sáng sớm, tảng sáng vừa có tiếng chim vừa có hương hoa thơm ngát, gió buổi sáng, cực kỳ mát mẻ. Mặt trời lộ ra tia nắng đầu tiên, một ngày mới lại tới. Sương sớm ban mai bám vào trên những cánh hoa đào kia, chậm rãi chảy xuống.
Hoa đào vẫn bay lượn như trước, chỉ là bọn nó chắc sẽ không biết, sau này, cũng sẽ không còn người nào tới thu dọn bọn nó nữa.
‘ ken két ’
Cửa phòng mở ra, bóng người màu đỏ đứng ở cạnh cửa, sửa lại vạt áo của mình một chút, nhưng khi khoát tay, lại cau mày khó chịu, bởi vì sự đau đớn từ trên cánh tay truyền đến. Đang chuẩn bị cởi bao cổ tay ra kiểm tra bên trong, nhưng khi ngẩng đầu, lại phát hiện một bóng dáng rực rỡ đang đứng thẳng trong sân.
"Muội? Chào buổi sáng." Buông cánh tay xuống, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng.
Hình như suốt đêm qua nàng đã đứng ở chỗ này, sương sớm thấm ướt tóc nàng, dính chặt trên gương mặt nàng, ngay cả bộ quần áo mỏng manh kia, cũng hơi ẩm ướt. Mặt đất ẩm ướt, cũng làm ướt đôi giày của nàng.
Cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên bả vai của nàng. Sở Dạ Phong lập tức nhíu chặt cặp lông mày rậm: "Muội làm sao vậy?" Tối hôm qua quả thật là hắn đã ngủ sâu một cách khác thường, vừa ngủ liền ngủ một giấc tới trời sáng.
Lăng Tuyệt Trần hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Sở Dạ Phong, khóe miệng khẽ nhếch lên, thế nhưng khóe mắt lại lưu lại một giọt nước mắt.
"Rốt cuộc là muội bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-the-tuyet-tran/11389/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.