Đêm, cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ là yên tĩnh trong đêm hè, vĩnh viễn cũng không thể yên tĩnh.
Gió đêm lạnh như nước, ngoài cửa sổ vẫn là một vầng trăng khuyết cô độc treo lơ lửng như cũ, côn trùng kêu vang nhiều tiếng, đây chính là âm thanh duy nhất trong đêm đen lúc này.
Tự mình phủ thêm một cái áo khoác bằng satanh. Khép vạt áo lại, lúc này mới xoay người đi ra khỏi phòng. Đứng ở trong sân, ngẩng đầu là có thể thấy được đêm trăng đen nhánh xa vạn dặm kia, nửa vòng tròn tựa như lưỡi hái của mặt trăng giống như một nụ cười ngây thơ trong sáng, mang tới cho nàng nỗi nhớ vô tận.
Cùng một bầu trời đầy sao, cùng một thế giới, cùng một người, cùng một cái tên. Nhưng cũng đã thay đổi rất nhiều, hiện tại không chỉ là nhảy qua mấy chục năm, mà là nhảy qua cả thời không, căn bản cũng không ở trong một thời không giống nhau. Hắn, không biết đang ở nơi nào, chính hắn •••••• có từng dễ chịu có từng sống tốt không.
Ngoái đầu nhìn lại phía trên tòa lầu các ở bên cạnh, ánh nến lóe lên, trong mắt nàng cũng nhìn không còn giữ được sự bình tĩnh nữa. Con ngươi hơi rũ xuống, lông mi che kín tất cả hào hoa phong nhã ở trong mắt.
Dừng bước lại, một người đứng trong khoảng sân tối đen như mực, chìm đắm trong sự tĩnh lặng yên bình của giây phút này. Giơ tay lên, đón lấy những cánh hoa điêu tàn kia. Bất luận là cái gì, cũng không trốn thoát được sự chi phối của vận mệnh, bởi vì có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-the-tuyet-tran/11388/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.