Ngươi thiếu nữ nhân sao?
Lúc nhanh lúc chậm, đến khi đi tới thành trì gần nhất cũng đã là buổi trưa của hai ngày sau. Cưỡi ngựa đứng ở bên ngoài tường thành cao lớn, ngẩng đầu nhìn ba chữ ‘ Phong Chi Thành ’ to rõ cứng cáp có lực, không ngờ vừa ra khỏi trạm thứ nhất đã tới nơi hỗn loạn nhất của thành trì này. Ba chữ này trải qua sự gột rửa của năm tháng, nhưng vẫn không cách nào xóa sạch một thời huy hoàng nó từng trải qua, vẫn cứ luôn bày ra sự phồn hoa lúc trước của nó trước mặt người đi đường.
Sở Dạ Phong ở bên cạnh Lăng Tuyệt Trần, gương mặt tuấn tú của hắn đã sớm đen lại một cách kỳ cục, đỉnh lông mày nhíu chặt lại giống như có người nào thiếu hắn mấy trăm vạn vậy.
"Này, ngươi làm sao vậy?" Lăng Tuyệt Trần có chút khó hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn sắc mặt của nam tử nào đó có thể nhỏ ra cả mực nước, chỉ là vẻ mặt cố gắng nín cười kia lại bán đứng ý nghĩ của nàng.
Sở Dạ Phong liếc Lăng Tuyệt Trần một cái, vươn một tay ra phủi phủi vạt áo của mình: "Có thể nhanh lên một chút hay không?" Nha đầu này, lúc ra khỏi cửa thành thì đi nhanh như vậy, khi hắn đuổi theo nàng thì lại đột nhiên đi chậm lại, làm hại hắn cả người toàn bụi đất nhưng lại không có chỗ để tắm. Hai ngày, suốt cả hai ngày rồi, hắn sắp phải đối mặt với sự lựa chọn có nên bỏ chạy hay không rồi đấy.
Nhìn động tác của Sở Dạ Phong, Lăng Tuyệt Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-the-tuyet-tran/11385/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.