Lúc xế chiều, khi Mặt Trời xuyên qua cửa Huyền Mộc (gỗ đen) cao lớn chiếu vào trong điện, nữ tử đang múa vẫn không có dừng lại. Ánh chiều tà đều hất tới trên thân thể nàng, một màu da cam nhàn nhạt, làm nổi bật lên bộ váy màu tím mộc mạc thuần khiết, như là một cảnh tượng tuyệt diễm cỏi trần gian. Có thể tiếp cận, có thể chạm đến, lại không hề xa cách như vậy. Nàng đúng lúc mở đôi tay ra, một vòng một vòng xoay tròn, là một con bươm bướm trông rất sống động, muốn rời khỏi đường chân trời bay tới trước phá vỡ trở ngại để được sống trong ánh nắng Mặt Trời ấm áp. Tuy là, vẫn quanh quẩn ở trong vòng ánh sáng màu màu tím, tựa như tuyệt vọng, nhưng lại giống như Dục Hỏa Trọng Sinh.
Cuối cùng, Lê Uyển Tố cúi đầu nhìn nhìn quần áo, hoàn hảo, gọn gàng như lúc ban đầu. Cũng may do Linh nhi tỷ tỷ cắt may, trừ ở chỗ thắt lưng dùng tử sa đàn hồi dẻo dai ôm sát phần eo bên ngoài, còn lại đặc biệt rộng rãi. Nghĩ tới liền cúi người gật mấy gật, nhưng mà thật lâu sau cũng không nghe tiếng của Thánh Thượng gọi nàng "Bình thân". Nhắc tới tiếng động, sao trong đại điện lại yên lặng như vậy, chẳng lẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn sao? Nghĩ vậy, tâm Lê Uyển Tố run lên bần bật, vừa mới chuẩn bị ngẩng đầu lên nhìn, liền nghe được phía sau có giọng nói yếu ớt nhưng trầm ổn vang lên.
"Hoàng nhi, chẳng lẽ là xem đến ngây ngốc rồi?"
Một tiếng nói đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-the-cuong-phi-khuynh-thanh/3207336/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.