Chỉ trong khoảnh khắc, đệ tử Đường Môn phía xa xa để lại một câu cho Đại Thiên Thế Giới rồi xoay người chạy. Ở trong trò chơi, chết không đáng sợ, đáng sợ là bị người khác ép chết... Người trước mắt đây, không chỉ có thân thủ biến thái, mà tâm lý càng thêm biến thái, đương nhiên khiến cho người gặp sợ hãi. Chết đạo hữu không chết bần đạo, so với việc hai người chịu tra tấn chẳng bằng chạy trước. Không hổ là đệ tử Đường Môn giỏi nhất là thân pháp, chỉ trong nháy mắt, tiểu tử đó đã biến mất trong rừng rậm. "Đường Tứ Lang, ta giết cả nhà ngươi!" Thấy đồng bọn bỏ lại mình mà chạy trốn, Đại Thiên Thế Giới khóc gào một tiếng, dùng cả tay lẫn chân mà bò dậy đuổi theo, không quay đầu lại. ... Vương Viễn vẫn có chút tự ti với thân pháp của mình, nhìn bóng lưng hai người rời đi, Vương Viễn không đuổi theo nữa mà đứng sau hô lên một cách chân thành: "Đừng chạy thế, các ngươi còn chưa đánh ta đâu..." "..." Nghe được tiếng kêu gào của Vương Viễn, chân hai người Đại Thiên Thế Giới lập tức trượt đi, suýt chút nữa ngã cắm đầu xuống đất, tốc độ chạy trốn lại càng nhanh hơn. "Haizz... Thực không thú vị." Hai người chạy càng lúc càng xa, Vương Viễn đứng nguyên tại chỗ chán nản lắc đầu. Dạo này đứng một chỗ cho đánh mà cũng không thể làm thỏa mãn người khác, thật sự là thói đời. "Thật sự cảm ơn ngươi!" Trong lúc Vương Viễn cảm thán thì sau lưng truyền tới giọng nói trong trẻo. Hắn quay đầu lại thì thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngao-nghe-tram-than/3682703/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.