Chương trước
Chương sau
Phương Bạch Cảnh trước kia cũng rất thích chơi bóng rổ. cùng ngày sau khi kết thúc thi đại học, cậu xem như có thể chính thức vứt bỏ đống sách ôn thi dày cộp kia, càng thêm hào hứng gọi bạn bè đi chơi bóng rổ.

Người trên sân bóng không ít, trong phòng thi có mở điều hòa lạnh, trên người Phương Bạch Cảnh còn mặc áo khoác đồng phục, nhưng hiện giờ muốn chơi bóng, cậu liền tiện tay kéo khóa cởi đồng phục ra.

Bạn học của cậu đều treo đồng phục bên cạnh rào sắt, Phương Bạch Cảnh lại ngại bẩn, không ngại phiền chạy khỏi sân bóng rổ, để áo đồng phục trên chiếc ghế đá xa xa.

Phương Bạch Cảnh vốn cho rằng chỉ là chiếc áo đồng phục mà thôi, hẳn không có ai lấy. Song thời điểm chơi xong chuẩn bị lấy lại đồ, lại phát hiện một chuyện bất thường đã xảy ra —— chiếc áo nguyên bản vắt trên ghế đã không còn nữa.

Cậu chửi tên trộm đồ mấy lần trong lòng, không tin nổi nhìn xung quanh một lượt, mới có thể xác nhận áo đồng phục của mình đã biến mất tăm.

Nhưng trên ghế lại có thêm một chiếc hộp quà nhỏ vuông vức, mặt trên còn dùng dải lụa trắng thắt thành đóa hoa nhỏ, Phương Bạch Cảnh đến gần nhìn, phát hiện là một chiếc đồng hồ đeo tay.

Là nhãn hiệu mà Phương Bạch Cảnh vẫn rất muốn mua, nhưng giá cả cũng không rẻ, ít cũng phải mười vạn. Phương Bạch Cảnh vẫn là học sinh, người nhà sợ cho quá nhiều tiền cậu sẽ mang đi làm chuyện xấu, nên không cho cậu mua.

Phương Bạch Cảnh sẽ không lấy đồng hồ của người khác, nhưng cậu thoáng chần chừ, cuối cùng ngồi xuống ghế. Dù sao mất áo đồng phục chỉ là chuyện nhỏ, cậu cũng đã tốt nghiệp, nếu nói về ý nghĩa lưu niệm, trong nhà cũng còn một chiếc.

Song chiếc đồng hồ này giá cả đắt đỏ, Phương Bạch Cảnh dự định ngồi trên ghế một lúc, xem chủ nhân của nó có quay lại tìm hay không.

Nhưng khi ráng chiều nơi chân trời chuyển từ hồng sang đen, vẫn không có người đến chỗ này, Phương Bạch Cảnh không có cách nào, đành phải cầm đồng hồ giao cho bảo vệ trường học.

Chiếc áo khoác đồng phục cậu vốn tưởng sẽ không còn thấy nữa, chẳng ngờ lại nhìn thấy trong ngăn tủ nhà Phó Phong.

Phương Bạch Cảnh dụi dụi mắt, ban đầu còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, nhưng tập trung nhìn lại, trước mắt vẫn là chiếc áo khoác xanh trắng kia.

Cậu không tin ma quỷ lật tay áo đồng phục ra xem, khi nhìn đến chữ viết nhòe nhoẹt nơi cổ tay, Phương Bạch Cảnh có thể tin tưởng, đúng là chiếc áo kia của cậu.

Bên trong tay áo trắng còn lưu hàng chữ nghiêng vẹo, Phương Bạch Cảnh nhớ rõ khi mình lơ mơ ngủ đã viết lên——”Chán chết, không muốn học nữa.”

Là bút tích của cậu, cũng là chuyện cậu đã từng làm.

Cậu nhìn áo đồng phục một lượt từ trên xuống dưới, cho dù không muốn tin, nhưng không thể nghi ngờ chính là chiếc áo đã mất kia.

Phương Bạch Cảnh đầy mặt kinh hãi, cậu thật sự không nghĩ ra, vì sao áo đồng phục của mình lại ở chỗ Phó Phong chứ?

Cậu lại nhớ đến chiếc đồng hồ kia, nó là thứ gì vậy, không phải là Phó Phong đền cho cậu đấy chứ?

Đây là lần đầu tiên Phương Bạch Cảnh rơi vào cơn hoảng loạn như vậy, tựa như đột ngột, tất cả bí mật như con sóng triều ùn ùn lao đến cậu, khí thế đó như muốn dìm cậu chết đuối.

Phương Bạch Cảnh mím môi, cậu vừa mới mở một ngăn tủ nhỏ, hiện tại chần chừ đứng trước một ngăn tủ khác.

Cuối cùng Phương Bạch Cảnh nghiến răng, vươn tay thử thăm dò mở một ngăn tủ khác bên cạnh. Chỉ liếc mắt một cái, cậu lại kinh hoàng đến sững sờ.

Bên trong bày mấy khung ảnh, lồng bên trong đều là ảnh chụp của cậu.

Tấm thứ nhất cậu vẫn còn có ấn tượng, là ảnh chụp cậu đàn dương cầm tại bữa dạ tiệc chào năm mới, lễ phục trên người là do mama cất công tuyển chọn. Song những tấm còn lại ngay cả Phương Bạch Cảnh cũng không nhớ là lúc nào.

Ảnh đều là chụp trộm, trình độ người chụp không ổn định, khi tốt thì rất rõ nét, khi không thì bị out nét rất nhiều.

Người thu thập cũng rất dụng tâm, bắt đầu từ buổi dạ tiệc cho đến những tấm sau, ngũ quan của Phương Bạch Cảnh dần dần mất đi nét trẻ con, vóc dáng cũng chầm chậm trở nên cao ráo, lột xác từ một thiếu niên thành thanh niên.

Phương Bạch Cảnh chỉ có thể miễn cưỡng căn cứ vào quần áo trên người, phán đoán thời gian của những bức ảnh. Tấm xa nhất, là bảy năm trước, thời điểm cậu học năm đầu cấp ba, cũng là khi Phó Phong mới vừa tốt nghiệp.

Bàn tay đóng ngăn tủ của cậu có chút run rẩy, đèn trong phòng chứa tối hơn so với bên ngoài một chút, Phương Bạch Cảnh run lẩy bẩy lục di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho Tiêu Kinh.

Tiêu Kinh vừa nhận điện thoại, liền hùng hổ gào thét: “Đ.m! Mày rốt cuộc cũng muốn ra ngoài rồi à? Mỗi ngày tao đều hẹn, mà mày cứ tìm cớ từ chối mãi!”

“Tiêu Kinh.” Phương Bạch Cảnh ngồi xếp bằng trên mặt đất, cắt ngang lời lải nhải của Tiêu Kinh, tự hoài nghi hỏi, “Phó Phong lớn hơn bọn mình ba khóa phải không?”

“Ờ, bọn mình mới nhập học, thì y đã tốt nghiệp.”

“Bọn mình từng gặp anh ta ư?”

“Chưa từng!” Tiêu Kinh nói, “Tao nghe nói y tốt nghiệp xong liền xuất ngoại, gặp thế quái nào được!”

Phương Bạch Cảnh xoắn xuýt gãi ống tay áo, hôm nay cậu chịu kích thích có chút lớn, vẫn ngơ ngẩn hỏi: “Thực sự chưa từng gặp sao?”

Tiêu Kinh bị Phương Bạch Cảnh hỏi cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, giọng điệu khẳng định nguyên bản cũng bắt đầu trở nên chần chừ: “Hẳn...... Hẳn là chưa, tao chẳng có ấn tượng gì.”

Phương Bạch Cảnh lại nhận ra một vấn đề, cậu bán tín bán nghi hỏi: “Vậy mày sao quen được với Phó Phong thế?”

“Tao với Phó Phong á?” Tiêu Kinh cắn ngón tay suy tư, rồi mới đáp, “Trước kia chẳng phải nói với mày rồi à, tao cũng không biết vì sao Phó Phong lại làm bạn với tao. Rõ ràng tao chỉ là thứ cậu ấm chơi bời lêu lổng, nhìn thế nào cũng không giống với kiểu bạn bè của y, dẫu rằng y cũng chẳng thèm kết bạn gì cả.”

Tiêu Kinh cau mày trầm tư suy nghĩ nửa ngày, thời gian quá xa rồi, hắn hồi tưởng nửa ngày mới nhớ ra buổi đầu gặp gỡ với Phó Phong: “Tao nhớ ra rồi! Là gặp trong một bữa tiệc, tao không cẩn thận dẫm phải chân y. Vốn tao đang chuẩn bị xin lỗi, y mở miệng liền hỏi tao có muốn thêm bạn không, làm tao ngớ người luôn.”

“Tao vốn tưởng y kết bạn Wechat, là có ý muốn tao bồi thường tiền, nhưng khi tao nhắn tin hỏi tiền nong, y lại phớt lờ. Tao nghĩ là y cũng không thiếu chút tiền ấy, nên không tiếp tục hỏi nữa, nhờ chuyện này, chúng tao coi như có quen biết, thi thoảng chạm mặt cũng có lên tiếng chào.”

Tiêu Kinh chớp mắt suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên vỗ tay: “Lần liên lạc gần nhất, là vì sinh nhật tao, cha tao giúp gửi thiệp mời, cơ hồ mời hết những người có thể, Phó Phong cũng nhận được.”

“Quan hệ giữa Phó gia với nhà tao cũng tạm, nhưng Phó Phong dường như không thích tham gia loại hoạt động này, nghe nói là bởi vì dị ứng cồn, mà những trường hợp này luôn có người đi mời rượu y.”

“Từ từ!” Ấn đường của Phương Bạch Cảnh giật giật, cậu bắt lấy trọng điểm, “Anh ta dị ứng cồn sao?”

Phương Bạch Cảnh đột nhiên nhớ ra, cậu là gặp Phó Phong trong tiệc mừng công, Phó Phong cũng không uống rượu, người khác mờ rượu cũng đều bị y từ chối. Phương Bạch Cảnh vốn tưởng rằng Phó Phong là làm bộ tịch, hóa ra là bởi vì y...... Dị ứng cồn.

Nhưng rõ ràng Phó Phong...... Rõ ràng vẫn uống rượu cậu mời, còn là Phương Bạch Cảnh tận mắt nhìn y uống cạn, thời điểm y uống chẳng chút chần chừ.

Tiêu Kinh thoáng dừng, hỏi: “Sao vậy?”

Phương Bạch Cảnh day huyệt Thái dương, điều chỉnh tâm trạng nói: “Mày cứ nói tiếp đi.”

“Sau thì chính là Phó Phong hiếm khi nhắn tin cho tao, đại khái là hỏi có những ai đến.” Tiêu Kinh nói, “Tao cho rằng y muốn xem xem có ai không muốn gặp không, nên đã gửi danh sách cho y ——”

Tiêu Kinh đột nhiên tỉnh ngộ, trong sự yên lặng chết chóc, hắn run rẩy mở miệng nói: “Phương Bạch Cảnh, tao có một suy đoán rất kinh khủng.”

“Đừng nói.”

Phương Bạch Cảnh nhắm mắt ngắt lời hắn, còn thuận tay dập điện thoại.

Đầu óc cậu rối nùi dựa vào ngăn tủ ngồi dưới đất, tóc bị cậu vò như thể tổ chim, thiếu đi âm thanh của Tiêu Kinh, hiện tại Phương Bạch Cảnh chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp lên xuống của bản thân.

Suy đoán của Tiêu Kinh không khác mấy với suy nghĩ của Phương Bạch Cảnh, cậu cũng có một suy đoán kinh khủng, rất kinh khủng, không phải tự sướng, cũng không phải đa nghi.

Phương Bạch Cảnh cảm thấy Phó Phong đã yêu cậu rất nhiều năm.

Cậu nghĩ đến có chút thất thần, ngay cả tiếng bước chân trên hành lang cũng không nghe thấy, mãi đến khi Phó Phong mở miệng, Phương Bạch Cảnh mới chợt bừng tỉnh: “Em làm gì ở đây vậy?”

Đồng tử của Phương Bạch Cảnh chợt co rụt lại, lúc này cậu mới nhận ra khi vào đã quên đóng cửa, sau khi Phó Phong tan làm có lẽ không tìm được cậu, lại phát hiện cửa phòng chứa đồ đang mở, nên mới tiến vào xem một chút.

“Tôi...... Tôi đang…” Thời điểm Phương Bạch Cảnh cất lời có chút lắp bắp, cậu thuận miệng tìm cớ, “Tôi rảnh rỗi nhàm chán, muốn đi đánh đàn.”

Phó Phong nhìn khăn phủ đàn đã được vén ra, lại đưa mắt nhìn Phương Bạch Cảnh ngồi dưới đất.

Phương Bạch Cảnh bắt đầu né tránh tầm mắt của y, cậu không am hiểu che giấu cảm xúc, Phó Phong lại rất hiểu cậu.

Y tiến lên trước vài bước, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt Phương Bạch Cảnh. Cậu theo bản năng thu chân lại, để cho Phó Phong một chỗ ngồi.

Phó Phong bất chợt mở lời trong tĩnh lặng nói: “Thấy rồi hả?”

Khi nói những lời này, sắc mặt Phó Phong không thay đổi, ngữ điệu cũng bình lặng không gợn sóng, tựa như chiếc áo trong ngăn tủ không phải là y trộm giấu, đống ảnh kia cũng không phải do y chụp.

“Thấy gì cơ?”

Cậu còn muốn giả bộ ngớ ngẩn, song Phó Phong không muốn cho cậu cơ hội này, y nửa quỳ gối bên cạnh cậu, thình lình đưa môi hôn.

Phương Bạch Cảnh không chút phòng bị, đầu theo bản năng lùi ra sau, suýt nữa đập vào ngăn tủ phía sau, là Phó Phong vươn tay đỡ cho cậu, cuối cùng là khớp xương của y đập vào ngăn tủ.

Không khí rất yên tĩnh, âm thanh hôn môi có chút vang, tai Phương Bạch Cảnh không kiềm được đỏ dần lên.

Phó Phong ngừng lại, hỏi một lần nữa: “Đã thấy những gì rồi?”

Phương Bạch Cảnh không nhịn được, lại co chân rụt vào, hiện tại cậu đã không còn chỗ trốn, trước mắt chính là Phó Phong đang áp sát, trên gáy còn kê vào bàn tay của Phó Phong.

Trong phòng chứa đồ không chỉ có hai ngăn tủ, Phương Bạch Cảnh lại chỉ dám xem hai cái, cậu cảm giác càng xem sẽ càng kinh hồn khiếp vía.

Cậu có chút sợ hãi, sợ những thứ trong đây đều có liên quan đến cậu, song giờ nghe lời Phó Phong nói, dường như chính là có ý này.

Môi Phương Bạch Cảnh bị Phó Phong hôn đến ướt đỏ, thậm chí còn có chút sưng, bộ dáng như bị ức hiếp thảm thiết.

Cậu trừng lớn mắt, bên tai không ngừng đỏ dần, Phương Bạch Cảnh đẩy vai Phó Phong nói: “Phó Phong! Anh là biến thái đấy hả!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.