Cuối cùng CHiêm Cảnh ôm thân thể trần trụi Chân Phù vào lòng, tràn đầy hạnh phúc bước vào giấc ngủ, nằm mơ khóe miệng nhếch lên cao.
Sáng hôm sau, Chiêm Cảnh dậy thật sớm, nhìn mặt trời đã mọc tới mông mà Chân Phù vẫn ngủ, khóe miệng gợi lên nụ cười thỏa mãn.
Nhặt lên quần áo bị ném loạn trên sàn phòng ngủ, lưu loát mà xếp gọn đặt lên ghế, vứt bao đã dùng vào thùng rác.
Làm xong mọi chuyện, Chiêm Cảnh xem thời gian trên điện thoại, còn một khoảng thời gian mới tới giờ đi làm, thời điểm đêm qua làm tình không cẩn thận nằm lên quần áo nàng, làm chúng nhiễm một cổ hương vị kỳ quái.
Còn nhiều thời gian, về nhà một chuyến thay quần áo xong lại đến công ty.
Lúc ấy liền có thể nhìn thấy Chân Phù. Chiêm cảnh đè xuống tâm tình cao hứng đang nhảy nhót trong lòng. Không nên gấp gáp, các nàng đã là một đôi, về sau có rất nhiều cơ hội ở bên nhau, cùng nhau đi làm.
Chiêm Cảnh thuận đường mang rác trong nhà Chân Phù đi vứt, nàng ra khỏi cửa, một lát sau Chân Phù cũng tỉnh.
Ảnh hưởng của say rượu không nhỏ, Chân Phù đỡ đầu có chút đau đớn, Cảm giác chính mình đứng không được, đối với sự tình phát sinh ngày hôm qua cũng không rõ lắm, chỉ nhớ một ít.
Hình như Chiêm Cảnh đưa nàng về nhà, đột nhiên đồng tử Chân Phù phóng đại, cả người nàng trần như nhộng, dường như chính mình câu dẫn nàng lên giường?
Chân Phù vội vàng xuống giường, qua loa mà mặc áo ngủ chạy đến cửa, trong phòng không có một bóng người, Chân Phù an tâm mà vỗ ngực.
Xem ra lại là mộng xuân cùng Chiêm Cảnh.
Chân Phù cảm thụ được huyệt khẩu nhớp nháp, buồn rầu mà vò đầu, mấy ngày nay cơ hồ mỗi sáng đều phải xử lý chỗ đó dơ bẩn.
Bất quá hôm qua Chiêm Cảnh đặc biệt ôn nhu, cũng đặc biệt sinh động chân thật, mỗi một lần va chạm đều thoải mái như chạm đến linh hồn sâu bên trong.
Chân Phù chạy nhanh vỗ vỗ gương mặt, âm thầm nhắc nhỡ bản thân, không cần nhắc tới tên hỗn đản kia.
...
Chiêm Cảnh gọn gọn gàng gàng mà đến công ty, hôm nay nàng cố ý trang điểm nhẹ, khoát trên người tây trang thành thục, vì muốn Chân Phù ấn tượng nhìn nàng bằng ánh mắt khác.
Chiêm Cảnh còn sợ Chân Phù dậy trễ, thuận tiên mua cho nàng bữa sáng.
Nhắc tới bừa sáng nàng kiểm tra lại, tào phớ nguyên vẹn không bị vỡ, bánh bao vẫn còn ấm, biết Chân Phù thích ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, nhịn không được mua nhiều một chút.
Ở đại sảnh công ty chạm mặt Chân Phù, vừa định cùng nàng chào hỏi, Chân Phù tựa như không nhìn thấy nàng mà đi lướt qua.
Cả người Chiêm Cảnh lập tức cứng lại, nàng không xác định được có phải Chân Phù thật sự không nhìn thấy nàng hay không.
"Chân Phù." Chiêm Cảnh nhỏ giọng ở phía sau kêu nàng.
"Ân?" Chân Phù xoay người lại lãnh đạm mà nói: "Nga, là cô a, cảm ơn cô ngày hôm qua đưa tôi về, nhớ rõ bữa cơm tối hôm do công ty chi trả."
"Còn có, hôm nay hạng mục bị sai rồi, sửa sang cho tốt lại mang đến văn phòng tôi."
Chiêm Cảnh há miện thở dốc, nói không nên lời.
"Còn có a, bộ tây trang cô đang mặc... Ân..." Chân Phù cau mày, "có chút già dặn."
Tựa như có một cây đao cắm thẳng vào lòng Chiêm Cảnh. nàng cảm thấy nội tâm mình như hóa đá. tựa như trái tim bị hung hăng dùng đao dày xéo, đổ máu không ngừng.
Chân Phù không thèm để ý mà xoay người rời đi, tay phải xoắn xoắn loạn tóc, trong lòng phát ra liên tiếp lời cảm thán. Chiêm Cảnh sao, vẫn là xuyên đồ thể dục đẹp hơn, vừa gợi cảm vừa đáng yêu, đặc biệt là quần vận động dài rộng màu xám. Loại tây trang già dặn này, vẫn là không nên mặc.
Nhưng Chiêm Cảnh đứng tại chỗ đầu óc đều ngây ngốc, nàng giống như tiến lên chất vấn Chân Phù, đêm qua rốt cuộc là cái gì, các nàng roc ràng thân mật như vậy, vì cái gì hôm này lại thờ ơ như vậy với nàng.
Đứng một lúc lâu, tâm cũng dần dần lạnh lẽo.
"Chiêm Cảnh, cô không vao công ty sao?" Một Omega dừng bước bên nàng, dò hỏi.
Chiêm Cảnh miệng đầy chua xót, đem bữa sáng trong tay đưa cho Omega, giống như cái xác không hồn đi về phía thang máy.
Thẳng đến khi ngồi trên ghế làm việc, theo thường lệ tiến hành công việc, nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không thể thông suốt.
Có lẽ đối với Chân Phù mà nói, đem qua chỉ xem như tình một đêm.
Đột nhiên, một tia sáng xẹt qua đầu Chiêm Cảnh.
Có lẽ, Chân Phù xem nàng thành người khác?
Càng nghĩ càng phát hiện, từ lúc bắt đầu Chân Phù đều không có kêu tên nàng, hơn nữa tủ đầu giường còn dự trù áo mưa, nếu còn độc thân, căn bản sẽ không có món đồ này.
Trong lòng thầm đau, có lẽ chính nàng đã xen vào tình cảm người khác không chừng, mà chính nàng lại đắc chí vì cảm thấy có thể tiến gần hơn một bước với Chân Phù. Mà ở trong mắt Chân Phù, nàng không là gì cả.
Bởi vì Chân Phù đã có Alpha của chính nàng.
Tác giả: Aiz, hôm nay Chiêm Cảnh là một cái tiểu đáng thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]