Trong mắt Lăng Tiêu bắn ra hai luồng sáng sắc bén rồi rơi lên người trung niên. Trong nháy mắt tinh thần lực của Lăng Tiêu đã bao phủ gian nhà cỏ tranh, hắn lập tức cảm giác được một linh hồn đau khổ đang khóc mà không biết làm sao trên không trung. Lăng Tiêu thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Người đã chết, vốn đã đến tình cảnh dầu hết đèn tắt, bây giờ cho dù thần tiên đến đây cũng không thể cứu được nữa. Lăng Tiêu đành phải dùng thần lực an ủi lão phụ thân có khuôn mặt đau thương kia. Tinh thần lực của Lăng Tiêu có tác dụng siêu độ cho linh hồn nên lão phụ nhân đau thương dần ngừng khóc, một luồng khí tức an ủi bao phủ làm bà cảm thấy hết sức thoải mái, cả người cũng trở nên ấm áp. Nhưng bà vẫn rất muốn chính mình nói cho con trai biết:
"Đừng đau buồn, phải sống cho tốt, lấy một cô vợ để nàng ta chăm sóc cho con cháu của ta… …."
Nhưng tất cả mọi chuyện đã không còn khả năng nữa rồi.
Lúc này đột nhiên có một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai bà:
- Lão bà, không cần phải sợ. Ta là bạn của con trai người, sau này ta sẽ chăm sóc cho hắn!
Lão phụ nhân lập tức sinh ra một ý niệm trong đầu, bà hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của người này. Bà gật đầu một cách vô thức, loại cảm giác mê man và sợ hãi lập tức biến mất.
Lúc này Lăng Tiêu mới chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm lên người trung niên, thản nhiên nói:
- Ngươi đứng yên ở đây cho ta!
Lăng Tiêu nói xong cũng không thèm để ý đến hắn mà xoay người đi vào nhà. Người trung niên đầu mục lập tức cảm giác được một luồng sát khí ác liệt bao phủ khắp toàn thân. Dù Lăng Tiêu không nói, hắn cũng căn bản không dám có bất kỳ phản kháng nào. Tên này thành thật đứng ở chỗ đó, cũng không dám sinh ra ý nghĩ chạy trốn. Khi đối mặt với người thanh niên kia, người trung niên phải chịu luồng áp lực khổng lồ mà ngay cả khi gặp gia chủ Tôn gia cũng chưa từng xảy ra.
Lăng Tiêu đi vào trong nhà, Triệu Dũng đang ôm lấy cơ thể mẫu thân khóc chết đi sống lại. Trên đời này những người mà mãi mãi không bao giờ ruồng bỏ ngươi ngoại trừ cha mẹ ra sẽ không còn người thứ ba nào khác.
Nhưng đáng tiếc là rất nhiều người khi mất đi người thân mới có thể hiểu được điều này. Đây là một đứa con hiếu thảo, là một đứa trẻ nhà nghèo đã sớm phải lao động nên hắn vô cùng biết ơn cha mẹ, tất cả lý tưởng sinh ra trong đầu hắn đều vì cha mẹ.
Ví dụ sau này kiếm được tiền Triệu Dũng sẽ để cha mẹ vào ở trong một ngôi nhà lớn, muốn cha mẹ được ăn những thứ quý giá, muốn đưa cha mẹ đi tham quan khắp Bạch Lộ Quận. Tuy chỉ có một quảng đường hơn mười dặm nhưng cả đời cha mẹ hắn chỉ đi qua địa phương kia vài lần, lúc nào cũng phải đi lại vội vàng.
Tâm nguyện lớn nhất của Triệu Dũng là một ngày nào đó hắn làm ra nhiều tiền sẽ đưa cha mẹ đi ăn cơm ở một tửu điếm xa hoa nhất trong Bạch Lộ Quận.
Phụ mẫu đã ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn khôn lớn, nên có thể cảm nhận được hắn yêu thương bọn họ sâu đậm thế nào.
Trên thế gian này…Mười phần thì có tám chín phần không được như ý muốn. Hơn nữa trong mắt mỗi người đều có những thứ đau thương nhất, nhưng tất cả những đứa con hiếu thảo đều có một loại đau khổ khó có thể chịu đựng được.
Đó chính là…Con muốn dưỡng mà người thân đã không còn.
Tình cảnh này làm người ta không kìm được lệ rơi đầy mặt. Lăng Tiêu cố gắng nhếch miệng lên, chuyện sống chết đối với tu chân giả thì rất quen thuộc, nhưng lúc này tuyệt thế cường giả gần bước vào Độ Kiếp Kỳ như hắn lại sinh ra một loại cảm giác muốn rơi lệ.
Những chuyện chí tình chí nghĩa lúc nào cũng dễ dàng làm người khác cảm thấy rung động và cảm hóa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
Lần đầu tiên Lăng Tiêu phải nói ra một câu:
- Xin lỗi!
Triệu Dũng đang khóc nức nở đột nhiên quay đầu lại với đôi mắt đẫm lệ và mờ mịt, hắn nghẹn ngào nói:
- Ân công! Sao có thể trách ngài được, Triệu Dũng cảm ơn ngài còn không kịp. Nếu không phải có ngài thì Triệu Dũng này đã mất mạng ở Đoạt Hồn Cương rồi. Nếu không có ngài, dù ta có thể quay về nhà cũng bị người ta giết chết. Chuyện này không có liên quan đến ngài…Bây giờ ta chỉ muốn cầu xin ngài một chuyện.
Lăng Tiêu lặng lẽ gật đầu, sau đó nói:
- Báo thù sao? Ta đồng ý với ngươi!
Nói xong Lăng Tiêu lại ngẩng đầu lên nhìn linh hồn người phụ thân của Triệu Dũng trên bầu trời rồi dùng tinh thần lực an ủi một lần. Hắn cam đoan sau này nhất định sẽ chăm sóc con trai bọn họ thật tốt, lúc này hai lão nhân kia mới lóe lên một luồng hào quang, biến mất trong không trung.
Triệu Dũng lặng lẽ gật đầu, hắn quay sang nói với phụ thân cũng đang nước mắt lưng tròng:
- Cha! Người…Người phải bảo trọng thân thể! Đây là ân công của con, đợi con đi giết chết những tên súc sinh kia rồi nói với người sau.
Triệu Dũng nói xong, cặp mắt hắn đột nhiên trợn trừng lên. Bởi vì lúc này hắn mới phát hiện ra người cha của hắn không biết đã mất từ khi nào.
Một cảm giác tức giận lập tức xộc thẳng vào tim, hai mắt Triệu Dũng tối sầm lại rồi lập tức đứng lên đi thẳng ra phía sau.
Lăng Tiêu vung tay giữ cơ thể Triệu Dũng lại rồi lấy ra một viên đan dược ném vào trong miệng hắn. Một lát sau Triệu Dũng từ trong cơn mê tỉnh lại, hắn cảm thấy bên trong cơ thể có một luồng năng lượng khổng lồ. Lúc này hắn sinh ra cảm giác giống như chỉ cần một quyền là có thể đánh chết một con trâu.
Lúc này Triệu Dũng căn bản cũng không có tâm tư và không muốn nghĩ đến chuyện Lăng Tiêu trước sau cho hắn ăn hai lần đan dược thì có bao nhiêu giá trị. Lăng Tiêu chỉ tùy tiện lấy ra một viên, đơn giản giống như những người phàm nhân sang giàu làm một chuyện gì đó. Những vinh hoa phú quý từng xuất hiện trong mắt Triệu Dũng cũng không giá trị bằng một viên đan dược này.
- Ân công, ta…Ta muốn tự tay giết chết bọn súc sinh kia!
Cặp mắt Triệu Dũng dần trở nên đỏ thẫm, vẻ mặt có thể coi là anh tuấn trở nên vô cùng dữ tợn. Cây dao găm đi theo hắn rất nhiều năm đã gãy, hắn đi vào nhà bếp cầm lấy một con dao thái rau rồi cất bước loạng choạng đi thẳng ra bên ngoài.
Lăng Tiêu nhìn thấy tình trạng của Triệu Dũng, hắn nhịn không được phải thở dài một tiếng. Hắn cũng không nói gì, vì cái Triệu Dũng cần làm lúc này là phát tiết.
Tất cả người dân trong thôn đều đã chạy đến đây. Thôn này cũng không lớn, chỉ có trên dưới một trăm hộ gia đình nhưng lại vô cùng đoàn kết. Chỉ cần nhà nào có chút chuyện thì những nhà khác sẽ chủ động chạy sang giúp đỡ.
Nhưng gần đây không biết Triệu gia vì sao lại chọc giận đến những đối thủ khủng bố như vậy, bọn người này còn đánh trọng thương cả Nhị Ngưu người mạnh nhất trong thôn. Cho nên tất cả mọi người đều biết đây không phải là chuyện mà loại người như họ có thể tham dự. Nhưng trong lòng mọi người vẫn rất lo lắng cho Triệu gia, nhìn thấy bên kia phát sinh dị biến nên nhịn không được mà bạo gan đi sang, lúc này đã có một đám người đứng bên ngoài.
Trong mắt đám người này đều mang theo vẻ thương tiếc và khó chịu. Tiếng hét đau đớn vừa rồi của Triệu Dũng đã truyền khắp cả thôn. Tất cả mọi người đều biết vợ chồng Triệu gia chắc chắn đã lành ít dữ nhiều.
Lúc này lại nhìn thấy Triệu Dũng xách thái đao, hai mắt đỏ hồng đi thẳng ra, đã có rất nhiều phụ nữ không kìm được phải rơi lệ. Một đứa con tốt lại mất đi cha mẹ, những tên súc sinh chết tiệt không biết từ nơi nào đến kia thật đáng chết.
Lúc này trong mắt Triệu Dũng ngoại trừ muốn báo thù thì không còn bất kỳ chuyện gì khác.
Người Triệu Dũng nhìn thấy đầu tiên chính là tên đầu mục trung niên nhân bị Lăng Tiêu dùng kiếm ý sắc bén khóa chặt lại đứng yên tại chỗ. Sau nửa ngày, trong lòng tên này đã tràn đầy hoảng sợ, đã vài lần hắn muốn chạy trốn nhưng khi ý niệm này vừa mới sinh ra đều có một luồng áp lực khổng lồ mạnh không thể ngờ đè xuống làm hắn không thể động đậy được.
Giờ phút này luồng áp lực khổng lồ đó vẫn còn đè lên người trung niên đầu mục, nên khi hắn thấy người thanh niên phàm nhân mà trước đây mình không thèm để vào mắt đang đi tới, hắn muốn nói cũng không nên lời. Tên này chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Triệu Dũng để mong sao tên thanh niên kia có thể sợ hãi.
Nếu là trước đây, tên đầu mục sẽ không thèm nói lời thừa với người thanh niên này, lại càng không muốn giết hắn để ô uế bàn tay của mình. Hắn chỉ cần tùy tiện sai một thủ hạ ra tay là được. Nhưng bây giờ trong mắt hắn người phàm nhân kia lại biến thành sứ giả đến lấy mạng.
Triệu Dũng kiên định đi từng bước về phía người trung niên. Sau đó hắn dừng lại trước mặt tên này rồi mở miệng phát ra một âm thanh đặc biệt khàn khàn:
- Ngươi giết cha mẹ ta phải không?