Bảo vật của gia đình Triệu Dũng bị người ta nhìn chăm chú.
- Nhà của ngươi ở đâu?
Lăng Tiêu dùng một lực đạo nhu hòa nâng Triệu Dũng lên, sợ hắn lần đầu tiên phi hành sẽ sợ hãi nên cũng không bay quá nhanh. Nhưng đối với Triệu Dũng, tốc độ này còn khiến hắn cảm thấy kích thích một cách đặc biệt, tâm lý cũng không phải quá sợ hãi, bởi vì từ nhỏ Triệu Dũng đã mong có một ngày mình cũng có thể bay lên không trung, tự do bay lượn.
- Ân công, nhà của ta ở một thôn trang nhỏ bên ngoài quận Bạch Lộ ba mươi dặm, là… là một nơi rất nghèo.
Triệu Dũng gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói. Trong lòng hắn có chút kỳ quái, trên không trung rõ ràng là có gió rất to, nhưng hắn lại không hề cảm thấy.
Lăng Tiêu mang theo Triệu Dũng bay rất nhanh đến chỗ cái thôn nhỏ cách đó vài dặm. Lăng Tiêu không cần nghĩ tới sẽ làm cho dân thường trong thôn hoảng sợ, từ trên không trung mang theo Triệu Dũng hạ xuống. Triệu Dũng tuy trong lòng cũng không sợ hãi, nhưng ngay khi hai chân chạm đất, cũng cảm thấy hai chân hơi mềm nhũn ra, thiếu chút là ngồi trên mặt đất.
Lăng Tiêu giữ chặt lấy hắn, hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Triệu Dũng có chút thẹn thùng, gật gật đầu, sau đó nói:
- Ân công, ta không sao, đã khiến ngươi chê cười rồi!
- Đâu có, lần đầu tiên ta bay lên không trung còn không được bằng ngươi.
Lăng Tiêu thuận miệng nói, lại khiến cho Triệu Dũng trong lòng cảm cảm động vô cùng, nghĩ Lăng Tiêu là người có thân phận gì, không ngờ cũng am hiểu tâm ý người khác như vậy.
Từ cái thôn nhỏ phía trước bỗng nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa, nghe có chút hoảng hốt. Triệu Dũng hơi nhíu mày, thôn nhỏ này tuy rất gần quận Bạch Lộ, nhưng bình thường có rất ít người đi tới nơi này, hơn nữa chó trong thôn không cắn người quen.
Lăng Tiêu lại cảm thấy có chút không ổn, giơ tay ra kéo lấy tay Triệu Dũng, vận công pháp, nhanh như điện chớp xông vào trong thôn. Kết quả là có một người dân trong thôn thấy Lăng Tiêu kéo tay Triệu Dũng, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, lời nói vừa ra đến ngoài miệng lập tức lại bị nuốt trở vào, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn Lăng Tiêu, bởi vì hắn cảm giác được trên thân thể người này có một sự uy nghiêm khiến cho hắn sợ hãi từ tận đáy lòng.
Triệu Dũng vội vàng hỏi
- Tam thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Người nọ cẩn thận nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, phát hiện ra lúc này Lăng Tiêu đã buông cánh tay của Triệu Dũng ra, hơn nữa xem ra không có vẻ giống như Triệu Dũng đang gặp rắc rối, so với những tên hung thần ác sát trong nhà của Triệu Dũng hoàn toàn khác nhau.
Lúc này hắn mới nhỏ giọng nói:
- Tiểu Dũng, ngươi, ngươi mau về xem cha mẹ ngươi. Nhà ngươi đã xảy ra chuyện, có rất nhiều người tới đây, có vẻ như muốn tìm cha mẹ ngươi gây rắc rối. Chúng ta vừa mới hỏi bọn chúng muốn làm gì, nhưng những người này chỉ giơ tay một cái đã đánh bay Nhị Ngưu mạnh nhất thôn ta, phun ra một ngụm lớn máu tươi, thừa sống thiếu chết!
Triệu Dũng cả kinh, thất thanh nói:
- Cái gì?
Phải biết là Nhị Ngưu có được sức mạnh của Đại Kiếm Sư! Là một người có thực lực hùng mạnh nhất trong thôn! Những người tới đây có thể một cái tát đánh bay Nhị Ngưu, chẳng lẽ lại là…
Triệu Dũng nhìn lên Lăng Tiêu, trong lòng kinh hãi nghĩ: "Chẳng lẽ lại là cao thủ giống như ân công?"
Đồng thời hắn cũng khẩn trương chạy về nhà mình. Ngay khi tới cửa, Triệu Dũng bỗng nhiên dừng chân lại, bởi vì hắn không tiến vào được!
Bên ngoài ba gian nhà của Triệu Dũng có hơn trăm người đang vây quanh, vòng vây vô cùng chặt chẽ, cả đám sắc mặt hung ác, đứng quay lưng về phía những gian phòng của Triệu gia hướng ra ngoài. Thấy Triệu Dũng chạy tới, một người trong đó nói:
- Đứng lại! Mau cút đi ngay, đừng tự chuốc lấy phiền phức! Vừa rồi không giết các ngươi, chẳng lẽ các ngươi thật sự nghĩ bọn ta chỉ ngồi không thôi sao?
Triệu Dũng cũng không ngốc, nhìn ra được những người này tuyệt đối không phải là những người bình thường, nhưng bên trong còn có cha mẹ mình, trong lòng hắn rất sốt ruột. Hơn nữa đằng sau còn có ân công, hắn cũng có chút dũng khí, cả giận nói:
- Các ngươi là ai! Vây quanh nhà ta là muốn làm gì?
- Ô kìa? Ha ha!
Người nọ cười ha hả, sau đó hướng về hai bên nói:
- Chúng ta đúng là được thưởng rồi! Ha ha, đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu! Các ngươi xem, tiểu tử này đã tự mình quay lại! Chậc chậc, thật đúng là một tiểu tử!
Người này nói xong sắc mặt lạnh lùng, quát:
- Bắt hắn cho ta! Khẩn trương thông báo cho lão đại, nói là dê béo đã tự quay trở lại. Nhìn hai lão bất tử kia, không phải là không sợ chết sao? Chắc… bọn họ cũng không sợ đứa con của họ cũng mất mạng chứ? Ha ha ha!
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn đội quân trăm người này, tất cả đều mặc trang phục giống nhau, Lăng Tiêu thầm nghĩ: "Binh sĩ của Nam Châu!"
Đúng vậy, những người này chính là binh lính của gia tộc này, thực lực đều không kém cảnh giới Kiếm Thánh là mấy. Hơn một vạn binh sĩ này nếu không tiếc mạng sống tấn công một cao thủ đạt tới cảnh giới đại viên mãn, người đó cũng sẽ phải chém giết tới run tay! Nếu không tiếc phải trả giá tấn công như vậy, cao thủ cảnh giới đại viên mãn kia cuối cũng sẽ đến lúc hao tổn hết sức mạnh, cho dù dũng mãnh cái thế, rồi cũng sẽ chết!
Bởi vì người với người chiến đấu với nhau cũng không đơn giản như một cao thủ đạt tới cảnh giới đại viên mãn một kiếm đánh nát ngọn núi như trong tưởng tượng. Dù sao người là sống, còn núi là chết.
Đối phó với một người bình thường như vậy hoàn toàn không cần nhiều người. Hai hán tử vạm vỡ đi tới, vẻ mặt thoải mái, ánh mắt hung ác nhìn Triệu Dũng, khóe miệng nổi lên một vẻ vô cùng khinh thường, một bàn tay rất lớn đưa ra nắm lấy cánh tay Triệu Dũng.
- A!!!
Bàn tay người này vừa chạm vào bả vai Triệu Dũng đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ đến cực điểm, thân mình như thể bị đá bay, mạnh mẽ lộn ngược bay đi, hướng thẳng về đám người phía sau.
Trong đám người lập tức truyền ra một sự hỗn loạn, sau đó tất cả đám người đều nhìn trân trối vào người trẻ tuổi vô cùng anh tuấn phía sau Triệu Dũng, vẻ mặt như thể trông thấy quỷ.
Bởi vì vừa rồi bọn chúng hoàn toàn không hề nhìn thấy phía sau Triệu Dũng không ngờ lại có một người sống đang đứng!
Giữa ban ngày ban mặt, những người này đều không kìm nổi một cảm giác giá lạnh trên thân thể, rùng mình một cái. Những người này không tin vào những thứ như quỷ thần, bọn họ chỉ tin vào thực lực!
Người có nắm đấm cứng thì chính là lão Đại.
Hơn nữa những người này thân phận địa vị khác nhau, hiển nhiên biết rõ trong Thánh Vực có nhiều cao thủ tuyệt thế, đẳng cấp của bọn chúng hoàn toàn không thể chạm tới. Thực lực của những người này thậm chí bọn chúng còn không thể nghĩ ra được.
- Ngươi, ngươi là ai?
Đầu mục của những binh lính này nhìn Lăng Tiêu, run run nói. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
Lúc này người đi báo tin vừa mới ra tới cửa, còn chưa kịp truyền đại lời của bọn chúng cho lão đại, khi thấy cảnh tượng nguy hiểm bên ngoài, lập tức hoảng sợ, nhanh chóng vội vàng xoay người quay lại.
Bên trong nhà chỉ có bốn vách tường đất, thoạt nhìn vô cùng bần cùng, nhưng có một cảm giác không nhuốm bụi trần rất đặc biệt.
Giờ phút bên trong căn phòng phía đông, hai lão nhân mái tóc đã điểm bạc đang ngồi sát lại với nhau, ngồi ở chỗ đó sắc mặt sưng đỏ, trong ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn, lạnh lùng nhìn ba người trong phòng. Trong đó có hai người ăn mặc giống với những người ở ngoài, đang lục soát tung lên, làm cho căn phòng đang gọn gàng sạch sẽ trở nên vô cùng lộn xộn.
Trên mặt đất có một cái ghế gỗ, trên đó có một người trung niên đang ngồi, vẻ mặt không hề thay đổi, rất từ tốn nói:
- Lão thái thái, ngươi xem, không phải các ngươi nói là đứa con của các ngươi đã cao chạy xa bay rồi sao? Ha, không giờ hiện giờ hắn đã trở lại! Thế nào? Các ngươi còn không nói vật đó ở chỗ nào? Này, các ngươi không sợ chết, việc này không quan trọng, nhưng các ngươi… không nghĩ cho đứa con của các ngươi tuổi còn nhỏ đã phải chết sớm vậy sao? Hả?
Lão nhân kia lộ vẻ phẫn nộ nhìn người trung niên này, hơi thở của hắn đã vô cùng yếu ớt. Bởi vì hai người bọn họ không chịu nói ra chỗ cất giấu bảo vật của gia tộc nên người trung niên này đã cho người đánh hai vợ chồng họ vài cái.
Lão thái thái vốn đã có bệnh tình nguy kịch, không thể chịu nổi những cái tát của những người này, nếu không nghĩ tới đứa con là niềm an ủi, chỉ sợ lúc này hai lão đã sớm ngã xuống.
Lão nhân hung hăng ho khan vài tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi, trợn mắt nhìn người trung niên này:
- Súc sinh! Các ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!
- Ô kìa? Thật là cứng đầu!
Người trung niên vừa đang định nói tiếp một cái gì đó, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến những tiếng ầm ĩ. Sau đó người đến báo tin vừa mới tới liền lảo đảo chạy vào, người trung niên lạnh lùng nhìn hắn một cái, cả giận nói:
- Không khá lên được! Hoảng gì mà hoảng!
Người nọ trên trán trong nháy mắt chảy đầy mồ hôi, hoàn toàn bị dọa cho sợ chết khiếp, nhìn người trung niên này, nói:
- Lão đại, không ổn rồi. Đứa con nhà này dẫn về một người có sức mạnh phi thường, những người của chúng ta ở phía trước cửa liên thủ lại cũng không thể chống đỡ được!
- Cái gì?
Người trung niên này nhảy chồm lên, vẻ bình tĩnh trên mặt vừa rồi lập tức biến mất, thất thanh nói:
- Thế là sao? Lần này chúng ta tới đây vô cùng bí mật, hoàn toàn không thể nào kinh động đến những người ở quận Bạch Lộ!
Nói xong hắn trực tiếp đi ra ngoài, trên trán cũng không kìm nổi chảy đầy mồ hôi. Thực lực của hắn tuy đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thần, ở trong quân đội của gia tộc xem như thực lực cũng không tồi, nhưng hắn rất tự biết mình. Cao thủ trong Thánh Vực này nhiều vô kể, có thể giết vô số người của hắn, thực lực giống như hắn, thậm chí không bằng một ngón tay của những nhân vật lớn này!
Hắn đi ra cửa liền thấy một cảnh tượng suốt đời khó quên. Nhóm thuộc hạ của hắn chừng hơn trăm người tất cả đều bị ném vào trong sân giống như ném những thứ rác rưởi.
Nhưng tất cả những người này đều không chết, bởi vì hắn nhìn thấy tròng mắt của những người này không ngừng chuyển động, trong đó lộ vẻ hoảng sợ.
Lúc hắn đi ra, những người ở bên ngoài đã không còn một ai có thể đứng, hết thảy những chuyện này chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy hai chân mình hơi mềm nhũn ra, nhìn người thanh niên đang đi về phía hắn, ở phía sau còn có một người trẻ tuổi vẻ mặt kiên nghị, trong mắt tràn đầy sự giận dữ. Tên đầu mục này lắp bắp nói:
- Cao nhân đáng… đáng kính, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta đều là quân đội của liên minh Tôn gia ở phía nam. Người trong nhà ngàn vạn lần không nên đánh nhau, đừng gây ra sự hiểu lầm!
Triệu Dũng không để ý đến những người này, vọt thẳng vào trong nhà. Ngay khi người trung niên đang nói ngã xuống đất, bên trong căn phòng trước mặt bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu xé tâm can:
- Mẹ!