Thượng Quan Vũ Đồng nhìn thoáng qua chiếc vòng có ánh sáng chuyển động trên tay, cười tủm tỉm nói :
- Hoàng Phủ muội muội, nếu muội nhìn thấy còn chưa đủ, nhìn bảo bối trên tay muội, toàn bộ chúng ta cũng không có nha.
Hoàng Phủ Nguyện vốn tâm tư có chút không mấy vui vẻ, bị câu nói mang hơi hướng khen tặng mà phá tan, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói :
- Đây đâu phải là bảo vật chứ. Nếu không có phu quân, ta tuyệt đối không dám chắc!
Vì thế nàng thuật lại chuyện làm sao mà có được chiếc vòng tay bảy màu này cho các nàng Tống Minh Nguyệt. Ba cô gái không kiềm nổi nhìn Hoàng Phủ Nguyệt có chút hâm mộ. Không thể ngờ một chiếc vòng tay xinh đẹp lại có thể có được công năng hùng mạnh như vậy.
Hoàng Phủ Nguyệt chắc chắn bị vẻ thỏa mãn của ba cô gái khiến tâm biến ảo. Thật ra nàng muốn kết hôn với Lăng Tiêu, cũng do lối suy nghĩ của kiếp trước tác quái, cho rằng một người con gái, chỉ có thể gả cho một người đàn ông, mới có thể thực sự xem như người phụ nữ của hắn! Mới thực sự có thể danh chính ngôn thuận!
Tuy nhiên nàng cảm giác các nàng Tống Minh Nguyệt nói cũng có lý. Mỉnh không thể chỉ nghĩ đến mình. Dù sao thực lực của các nàng ở trong Thánh Vực thực sự là quá mức bé nhỏ, không đáng kể. Nếu như sau khi thành thân với Lăng Tiêu thì sẽ bị rất nhiều người chú ý. Sau đó lại điều tra thực lực của các nàng rõ ràng. Khi đó sẽ có rất nhiều người cười nhạo các nàng!
Mặc dù tình cảm của các nàng và Lăng Tiêu cũng đã là rất nhiều năm trước, đồng thời cũng cùng trải qua hoạn nạn, nhưng những điều đó, dẫu sao người ngoài cũng không biết, lại không thể truyền ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
Còn có một điều, Hoàng Phủ Nguyệt cũng không hoàn toàn thích ứng với chuyện mình có thực lực hùng mạnh, sinh mệnh của người tu chân rất dài là chuyện thật. Chung quy cho rằng đời người ngắn, vội vàng qua đi. Nếu như không thể thành thân, chẳng phải là hối hận cả đời? Khi chết còn có thể nghĩ : Lão nương một lần xuyên việt khó khăn, không ngờ đến chết vẫn còn độc thân, là một lão xử nữ … Mất mặt quá!
Tuy nhiên hãy cân nhắc suy nghĩ, với thực lực hiện tại của mình, trong thời gian trăm năm chẳng qua là bế quan một thời gian dài mà thôi!
Nghĩ thông suốt điều này, Hoàng Phủ cũng sẽ không canh cánh trong lòng chuyện này, trên mặt lộ ra vẻ tười cười bướng bỉnh, sau đó nói :
- Chúng ta thử thi tài xem ai đột phá nhanh hơn chứ?
Phong Linh chợt trề môi, sau đó nói :
- Không công bằng, cô đã vượt qua chúng ta nhiều như vậy, nếu so với cô thì ai có thể thắng chứ?
Hoàng Phủ Nguyệt đảo mắt, sau đó kéo Thượng Quan Vũ Đồng kéo đến bên người, cười ha ha, nói :
- Diệp Tử hoàn toàn xứng đáng là đại phu nhân trong lòng hắn. Nếu không, như vậy đi chúng ta hãy đánh cuộc xem ai tiến bộ nhanh, dùng mười năm làm giới hạn! Trong mười năm này, ai vượt qua nhiều bậc thì người đó chính là nhị phu nhân tương lai, sau đó loại ra dần … Thế nào? Như vậy có công bằng hay không? Các người xem, thật ra ta và Thượng Quan tỷ tỷ rất chịu thiệt nha!
Thượng Quan Vũ Đồng và Lăng Tiêu có chút dở khóc dở cười. Tuy nhiên lúc này Lăng Tiêu cũng không thể nói xen vào, chỉ có thể nhìn các cô gái nháo loạn ở đây.
Hoàng Phủ Nguyệt thấy ba cô gái kia có vẻ có chút động ý, tiếp tục dụ hoặc nói :
- Các người xem, ta còn quên nói cho các người, ta chắc chắn không có quá nhiều thời gian để bế quan. Bởi vì ta còn giúp cho phu quân vận hành kinh doanh to lớn ở đế quốc! Nếu như vậy các người cũng không dám … Ôi.
Một tiếng thở dài làm ra vẻ :
- Vậy là có người ném đám phụ nữ chúng ta … …
Ba cô gái kia vốn có tính không chịu thua, cho dù có thái độ thẹn thùng như Isa, khi nghe lời này, cũng không kiềm nổi mà nhướng lông mi lên, sau đó nói :
- So thì so, tuy nhiên Hoàng Phủ tỷ tỷ, đến lúc tỷ thua thì phải gọi ta là tỷ tỷ nha!
Trong mắt Hoàng Phủ Nguyệt hiện lên một chút ý cười giảo hoạt, sau đó nói :
- Một lời đã định!
Trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng hiện lên vẻ tươi cười bất đắc dĩ, tỏ vẻ nàng vô tội, tuy nhiên tận đáy lòng thì không quan tâm lắm về thứ đặt cược như thế nào của Hoàng Phủ Nguyệt? Con gái mãi mãi là như thế, cho dù hai bên đoàn kết đi nữa thì cũng có cạnh tranh. Hơn nữa, nàng cho rằng cạnh tranh như vậy chính là chuyện tốt!
Lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói non nớt, Nha Nha với dáng vẻ duyên dáng yêu kiều đang nhấp nháy một đôi con ngươi tinh thuần, nói :
- Ta có thể tham gia được hay không?
- Không!
Các cô gái này gần như cùng nhau nói một câu:
- Một tiều nha đầu như ngươi hãy qua một bên chơi!
Đừng nói là có đồng ý chuyện trong hậu cung của Lăng Tiêu có thêm một người phụ nữ, nha đầu kia còn có tốc độ nâng cao biến thái, thậm chí hoàn toàn vượt qua loại thiên tài như các nàng Thượng Quan Vũ Đồng và Hoàng Phủ Nguyệt! Nếu thực sự tính thêm nàng vào thì sau này chẳng phải một đám con gái kia phải gọi một tiểu nha đầu là tỷ tỷ sao?
Vẻ mặt Nha Nha phẫn nộ, cảm thấy tâm cơ của mình có lẽ kém hơn các tỷ tỷ kia. Các nàng liếc mắt một cái liền nhìn xuyên qua dụng tâm của mình. Xem ra, có lẽ nên cố gắng tu luyện thì tốt hơn, ít nhất về mặt thực lực hoàn toàn có thể đánh bại các nàng!
Trong lòng nghĩ, Nha Nha cảm thấy tiền đồ của mình lại vô cũng sáng chói hơn! Trên mặt lại lộ ra dáng cười hài lòng.
Trong lòng Lăng Tiêu cảm thán : Thật đúng là một tiểu nha đầu nha!
Theo đó trong thời gian năm năm sau, người nhà và một số lượng lớn đệ tử Thục Sơn của Lăng Tiêu đều đươc truyền ra khắp Thánh Vực. Mà lãnh địa của Thục Sơn phái trong Thánh Vực cũng càng ngày càng mở mang! Hiện tại chỉ là kiến trúc, nhưng cũng đã chiếm phạm vi hơn trăm dặm! Lấy thác nước lớn ở đây làm trung tâm, phóng ra bốn phương tám hướng ở bên ngoài!
Sự tiêu thụ đan dược của Thục Sơn phái cũng sinh ra một lượng lớn tài chính, gần như toàn bộ đều dùng cho truyền tống trận!
Hiện giờ tất cả thân tín của Lăng Tiêu ở Nhân giới thì chỉ còn lại mười đại đệ tử và Mạnh Ly cùng với mấy ngàn tên chiến sĩ của binh đoàn Tia Chớp! Bọn họ cũng đã đạt tới thực lực từ Kiếm Tông trở lên, có được sinh mệnh rất dài, chuẩn bị nán lại ở Nhân giới một trăm năm, sau khi bồi dưỡng các thế hệ sau thì mới có thể tiến vào trong Thánh Vực!
Bởi vì toàn bộ mười hai đại đệ tử đều là người tu chân, bọn họ cũng không nóng lòng tiến vào trong Thánh Vực. Bởi vì đối với người tu chân mà nói, đi cùng với thực lực, còn phải có tu vi tâm tình tương đối cùng tiến bộ theo thì mới có thể. Cho nên, bọn họ tu luyện ở Nhân giới là cách thức tốt nhất.
Mười đại đệ tử thành mười hai đại trưởng lão của Thục Sơn phái! Mà Mạnh Ly là đại hộ pháp của Thục Sơn phái ở Nhân giới! Mà số lượng đệ tử của Thục Sơn phái càng ngày càng nhiều, đáng nhắc tới nhất chính là một hồng y thiếu nữ mà năm xưa được Lăng Tiêu thành toàn. Vừa mới thông qua truyền tống trận tiến vào Thánh Vực, trên thực tế, lúc này nàng đã có được thực lực tự thân phi hành! Bởi vì trong năm năm nay nàng đã từ Kiếm Tông trước kia, đột phá đến cảnh giới Kiếm Thánh!
Phần tốc độ này, chỉ sợ cho dù Thượng Quan Vũ Đồng có được truyền thừa của tổ tiên cũng theo không kịp! Tuy rằng có liên quan chặc chẽ không thể tách ra với đoàn tín ngưỡng lực của Lăng Tiêu nhưng bản thân Hoắc Thanh Thanh là người thiên phú, cũng tuyệt đối có thể dùng khủng bố để hình dung.
Một lượng lớn người trong Nhân giới đến khiến cho Thục Sơn phái trở nên có sức sống bừng bừng. Mà trong năm năm nay Lăng Tiêu cũng đang trải qua bế quan, không việc gì thì cũng rất ít khi ra ngoài.
Hoàng Phủ Nguyệt vừa cùng với Hạ Tuyết Ngọc quản lý tập đoàn kinh doanh vô cùng to lớn của Thục Sơn phái, vừa tiến hành tu luyện. Khiến người ta ngạc nhiên thán phục chính là, tốc độ tu luyện của nàng cũng không chậm chút nào!
Điều này khiến cho mọi người kể cả Lăng Tiêu cũng kinh ngạc không ngừng. Tuy nhiên bí mật này Hoàng Phủ Nguyệt chỉ có thể nói chó một mình Lăng Tiêu. Đó chính là một vòng tay bảy màu trên tay nàng, không ngừng theo thực lực tăng lên của nàng mà uy lực càng ngày càng lớn. Hơn nữa thậm chí trái lại còn có thể giúp tốc độ nàng được nâng cao hơn!
Ngay lúc đầu Hoàng Phủ Nguyệt vẫn chưa biết, nhưng sau khi phát hiện thì không mang theo nó tu luyện thì không ngờ lại kém hơn gấp ba lần! Có vật chí bảo này, Hoàng Phủ nguyệt thậm chí ngay cả Thượng Quan Vũ Đồng còn không sợ! Hơn nữa, cho dù bại bởi Thượng Quan Vũ Đồng, dù thế nào đi nữa không phải nàng lớn hơn mình sao? Về phần nói mấy nha đầu kia, Hoàng Phủ Nguyệt cho rằng mình tuyệt sẽ không thua cho các nàng! Đến lúc đó, khiến cho các nàng ngậm miệng lại thôi!
Vừa nghĩ tới Tống Minh Nguyệt đã sớm có nghĩa phu thê với Lăng Tiêu đến lúc đó xếp phía sau mình, Hoàng Phủ Nguyệt liền có một loại cảm giác vui vẻ. Điều này không liên quan đến chuyện tranh giành tình nhân mà chỉ thuần túy là một chút cạnh tranh nhỏ giữa các cô gái nhỏ mà thôi. Trên thực tế nàng làm sao không biết, trong lòng Lăng Tiêu, căn bản sáu cô gái không phân cao thấp!
Hai người Xuân Lan và Thu Nguyệt đã ở bên người Lăng Tiêu, tuy rằng thực lực hết sức không tệ nhưng vẫn như trước kia là dụng tâm hầu hạ Lăng Tiêu. Các nàng cũng không có bất cứ hy vọng xa vời gì, chỉ cần Lăng Tiêu không vứt bỏ các nàng thì đó chính là tâm nguyện lớn nhất của các nàng!
Có những thứ cũng không phải thực lực và thời gian thì có thể thay đổi được, sớm đã khắc thật sâu vào trong lòng hai nàng rồi.
Đám người Lăng Vũ và Lăng Thiên Khiếu ngay từ đầu cũng không nghĩ sớm đi vào Thánh Vực, dùng câu nói của Lăng phu nhân là : Bọn họ còn chưa có bỏ qua sở thích giữ gìn hòa bình đại lục.
Tuy nhiên lấy câu nói của Lăng Thiên Khiếu là : Hòa bình của đại lục còn cần chúng ta … ….
Vẻ mặt bình tĩnh của huynh trưởng Lăng Chí của Lăng Tiêu : Bất cứ lúc nào Ma tộc cũng có thể xâm lấn Nhân giới.
Mặc kệ bọn họ nói như thế nào, cũng bị Lăng Tiêu triệu tập đến Thánh Vực. Hiện tại, thực lực của bọn họ cũng không mạnh nhưng đây cũng là điều không quan trọng. Có rất nhiều cái gọi là tinh anh võ giả của thế lực gia tộc trong Thánh Vực, tuyệt đại đa số đều trải qua mấy trăm năm mới có được cảnh giới Tiên Thiên.
Mà trong mấy trăm năm thời gian, Lăng Tiêu có lòng tin tuyệt đối, đều biến đám người binh sĩ của binh đoàn Tia Chớp thành Kiếm Thần! Càng đừng nói những thân hữu có căn cơ vượt xa người thường!
Công Tôn Kiếm cũng lẫn vào trong đó. Hiện tại được ông nội Công Tôn Hoàng dạy dỗ, không được nhìn bao nhiêu nơi phồn hoa nơi Thánh Vực. Ngược lại, mỗi ngày còn bị luyện tập đến chết.
Ý thức gian nan khó khăn của Công Tôn Hoàng rất mạnh, mắt thấy các hảo thủ bên cạnh Lăng Tiêu càng ngày càng nhiều, nếu hai ông cháu mình không cố gắng, khi đó e rằng sẽ càng không có địa vị trong Thục Sơn phái!
Hiện giờ thực lực hùng mạnh nhất lão tổ bà bà của Lâm gia hàng ngày cứ lẩm bẩm thần thần cái gì là "Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị", phải nói là lão tổ bà bà của Lam gia giống như thiếu nữ … Cho dù không được tự nhiên lắm!
Tuy nhiên toàn bộ Thục Sơn phái bao gồm tông chủ, không ai muốn luận bàn cùng bà, cảnh giới Đại Viên Mãn cao cấp nha! Chỉ cùng một ngón tay có thể nghiền chết những người này. Về phần Lăng Tiêu có thực lực chiến đấu với nàng một trận hay không? Công Tôn Hoàng cũng không rõ lắm. Dù sao ông cũng phát hiện Lăng Tiêu cũng có thể trốn được là trốn với cô gái làm cho người ta vừa thương vừa sợ.
Tuy nhiên hết sức quỷ dị chính là, tiểu nha đầu Isa thẹn thùng nhất toàn bộ Thục Sơn phái, lại hợp khẩu vị với Lam Hi, thường hay thấy Lam Hi chỉ điểm Isa. Cho nên, sự tiến bộ của Isa hết sức nhanh, nhanh đến nổi Hoàng Phủ Nguyệt cũng thường xuyên oán giận "Lam tỷ tỷ" bất công.
Tuy nhiên mỗi lần khi Hoàng Phủ Nguyệt kêu "Lam tỷ tỷ", Lam Thiên Mai cũng vô cùng buồn bực.
Về phần Lam Hải, vẫn đang bế quan, từ lúc bắt đầu cũng chưa thấy bóng dáng.
Dưới tình huống như vậy, thậm chí ngay cả Lăng phu nhân cũng vô tình dùng rất nhiều tâm tư trên tu luyện. Tầm mắt của người theo vị trí thân thể không ngừng đề cao!
Như sở thích lớn nhất lúc đầu của Lăng phu nhân cũng cạnh tranh với đám phu nhân trong giới quý tộc của đế quốc. Cho dù bên ngoài rất bình tĩnh nhưng trong lòng cũng có tâm tư cạnh tranh. So với vinh hoa phú quý của trượng phu, hay so với trí tuệ hiểu biết của con, so với người tuổi trẻ khác, so với ai xinh đẹp … Dù sao, chỉ cần có thể so với thứ trong đó, đám phu nhân nhàm chán này cũng khá thấp.
Mà đến bây giờ, nghĩ đến loại cuộc sống của quá khú, quả thực giống như một giấc mộng, ngây thơ và buồn cười!
Trong Thánh Vực cái gì mới là đề tài mãi mãi?
Trương Sinh!
Con người sẽ không vì sống ba trăm năm thì sẽ không nghĩ tới bốn trăm năm.
Có thể sống thì ai sẽ muốn chết?
Bao gồm không cần vất vả như Phúc bá, Thu Thần, kể cả Thập tam gia, Thập tứ gia, tộc trưởng Ý Phong của Băng Hải bí tộc, sau khi cảm nhận được bầu không khí và linh khí trong Thánh Vực, người nào cũng không phải tu luyện như liều mạng chứ?
Về phần Tần Cách … Gã chân chất này cũng giống như trong suy nghĩ Lăng Tiêu, trở thành bạn tri kỉ của Thiết Đản. Suốt ngày hai người đều tu luyện cùng một chỗ.
Còn có rất nhiều người từ Nhân giới đến đây, thấy Thánh Vực rộng lớn, khi thấy cục diện người luyện võ trong Thánh Vực có thực lực mạnh mẽ, thậm chí ngay cả người có lòng muốn đi xem náo nhiệt ở thành Vọng Thiên cũng không dám, trực tiếp tiến vào trong bế quan tu luyện!
Cứ như vậy, vốn môn nhân của Thục Sơn, những thanh niên có thiên phú thật tốt lập tức có loại cảm giác vội vã! Tuy rằng hiện tại nhìn qua, những người luyện võ ở Nhân giới kém bọn họ rất nhiều! Nhưng những người này cũng hiểu được tông chủ đáng yêu của mình có bao nhiêu biến thái, nói không sai vào ngày đó một đống đan dược được phát ra, những người này liền đuổi theo.
Vì thế, toàn bộ Thục Sơn phái, từ Lăng Tiêu trở xuống, hình thành một loại bầu không khí tu luyện khiến cho người ta khiếp sợ! Thậm chí ngay cả những đệ tử ở bên ngoài ngẫu nhiên quay về môn phái một lần, cũng bị không khí này cuốn hút, cũng không muốn đi ra ngoài!
Đến sau này, Hoàng Phủ Nguyệt và Hạ Tuyết Ngọc, cùng với đám người Tương Vân Sơn cũng không thể chia Thục Sơn phái thành nội môn và ngoại môn!
Đệ tử nội môn, mọi người đều có thiên phú tuyệt hảo, thiên tư trác tuyệt! Hơn nữa, có độ trung thành cực cao với môn phái, phần lớn tâm tư đều đặt trên tu luyện.
Ngoại môn đệ tử, thiên phú chỉ kém một chút, tư chất không đủ. Đương nhiên, bọn họ có thể dựa vào sự cố gắng tu luyện của mình để nâng cao thực lực, rồi biến thành đệ tử nội môn! Nhưng trước mắt, bọn họ cần phải phục vụ cho đệ tử nội môn! Đồng thời phục vụ, bọn họ cũng sẽ đạt được thù lao tương ứng, giúp đỡ cho chuyện tu luyện của bọn họ.
Trải qua mấy năm nay, đệ tử ngoại môn của Thục Sơn sớm đã vượt qua mười vạn! Hơn nữa, đặc tính độc nhất vô nhị của Thục Sơn phái, một chi thế lực không ai dám khinh thường ở Nam châu của Thánh Vực!
Tuy nhiên phàm chuyện gì cũng có ngoại lệ, năm đó người thanh niên thiên tài kinh thế tuyệt diễm Diệp Thiên, trong năm năm nay, vẫn chưa yên lặng, mà liên tiếp khiêu chiến với cao thủ trẻ tuổi của các đại gia tộc!
Năm năm, chiến đấu hơn một ngàn trận chiến, chưa có một lần bại! Gần như tất cả những gia tộc cỡ trung, lớn nổi danh ở Nam châu, đều bị hắn đánh một lần!
Cuối cùng, đi vào thành Vọng Thiên, chỉ kiếm về Lăng Tiêu.