Chương trước
Chương sau
Thánh Vực, hậu sơn Thục Sơn phái, chim hót líu lo, như chốn bồng lai tiên cảnh. Truyền tống trận của Thục Sơn phái được xây dựng ở đây. Lúc này, trên bề mặt có đường kính hơn năm mươi thước của truyền tống trận, năng lượng bỗng nhiên chuyển động nhanh hơn, đồng thời còn có ánh sáng lờ mờ từ truyền tống trận phát ra. Vầng sáng này đẹp mê người, có cảm giác làm người ta chìm vào mộng ảo.
Người trông coi truyền tống trận sớm đã nhanh chóng chạy đi báo cáo. Lúc này Lăng Tiêu cũng chỉ mới rời khỏi được hơn hai canh giờ thôi! Hoàng Phủ Nguyệt, Diệp Tử và đám người Tương Vân Sơn, Vương Chân nghe báo vội vàng đi tới.
Lúc này, hào quang từ truyền tống trận tỏa ra đã hoàn toàn chói sáng, giống như hào quang rực sáng lúc trước khi Lăng Tiêu rời đi!
Vẻ mặt tất cả mọi người đều kích động. Đột nhiên, hào quang bừng sáng lên một chút. Mọi người bị chói không khỏi hơi nháy mắt. Ngay sau đó, ai cũng ngạc nhiên vui mừng thấy, trên truyền tống trận xuất hiện năm bóng người!
Đợi hào quang tan hết, hiện ra bốn người Tống Minh Nguyệt, Isa, Tô Tuyết và Phong Linh. Trong mắt bốn người vẫn còn chút lưu luyến chốn nhân gian. Họ chớp đôi mắt xinh đẹp, trong mắt mang theo mấy phần mơ màng. Sau đó ánh mắt rơi xuống đám người Hoàng Phủ Nguyệt, song phương đều hô lên mừng rỡ, sau đó chạy khỏi truyền tống trận, ôm chầm lấy nhau!
Khóe miệng Lăng Tiêu nổi lên nụ cười thản nhiên, tuy rằng vô cùng mỏi mệt, nhưng trong lòng lại phi thường vui vẻ. Người sống trên đời chẳng phải nên như thế này sao?
Đám người Lam Thiên Mai, Lam Hải, Lục Hải và Tương Vân Sơn đi tới bên cạnh Lăng Tiêu. So với việc tông chủ mang về mấy cô gái xinh đẹp quốc sắc thiên hương, bọn họ càng quan tâm đến sức khỏe của Lăng Tiêu hơn!
- Tông chủ, sao rồi?
Lam Hải trầm giọng hỏi.
Vẻ mặt những người khác cũng đầy ân cần. Tương Vân Sơn nhìn bộ dáng Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Xem ra không có vấn đề gì cả! Chuyện tông chủ giáng lâm thật sự là rất thành công! Chỉ có chút chuyện ngoài dự đoán của chúng ta. Hơn nữa, còn có một việc, chúng ta dùng thủy tinh cầu, không ngờ tra không được tung tích tông chủ! Thật không biết Âu Dương gia năm đó như thế nào mà có thể thấy tung tích của tông chủ ở nhân giới.
Lăng Tiêu hơi nhăn mày lại, lại là Âu Dương gia, trong lòng thầm nghĩ: "Cũng khó trách, trong một thế lực đỉnh cao thể nào chẳng có bí mật gì đó!!!" Lại nghĩ: "Để khi rảnh rỗi sẽ đến Âu Dương gia một chuyến. Dù sao, năm đó khi mình còn ở nhân giới, Âu Dương gia luôn chú ý đến mình." Đến sau này thậm chí còn vì mỗi Lăng Tiêu mà đã một lần mở ra cánh cửa Thánh Vực!
"Một vạn khối hạ phẩm tinh thạch cũng không phải một số lượng nhỏ! Mục đích bọn họ làm như vậy chẳng lẽ chỉ là vì mời chào một người trẻ tuổi rất có tiềm lực ở nhân giới? Hay là vì thù hận?"
Lúc này Lăng Tiêu nghĩ lại, có cảm giác không tin.
"Nếu nói Âu Dương gia coi trọng tài hoa của mình, khả năng này không phải là không có. Nhưng vì mình mà mở ra cánh cửa Thánh Vực, vậy hơi thái quá! Hoàn toàn không thể nào tin nổi!" Lăng Tiêu đã tiến vào Thánh Vực cũng rất nhiều năm rồi, sớm đã không còn là tiểu tử miệng còn hôi sữa chỉ biết tu luyện của năm đó. Đối với rất nhiều chuyện, cũng có cái nhìn tương đối toàn diện.
Không nói đâu xa, chỉ nói bên trong Thánh Vực, người luyện võ tuổi trẻ tài năng xuất chúng quả thực nhiều lắm! Tuy rằng phân chia ra từng địa phương thì con số này chưa chắc là rất lớn, nhưng Thánh Vực quá lớn! Lớn đến nỗi làm cho người ta ngạc nhiên thán phục! Cho dù trong phạm vi ngàn dặm có một người trẻ tuổi thiên phú ngút trời thì tính toàn bộ Nam Châu cũng có vô số kể!
Là một gia tộc có tinh thạch mạch khoáng, Lăng Tiêu không tin Âu Dương gia một chút nội tình cũng không có! Tạm thời ẩn núp cũng không có nghĩa là thù hận giữa mình và Âu Dương gia đã thật sự hoàn toàn hóa giải! Lăng Tiêu cũng không ngu ngốc như vậy. Nếu có người giết rất nhiều thân nhân và thủ hạ của mình, chính mình cũng tuyệt không sẽ từ bỏ ý đồ trả thù!
Cho dù bởi vì thực lực chênh lệch quá xa, đành phải tạm thời ẩn nấp, nhưng ở tương lai không xa, cũng nhất định phải báo thù. Rất nhiều thù hận không thể bỏ qua đơn giản như vậy.
Lăng Tiêu nghĩ thế, sau đó cười nói:
- Chuyện này có lẽ đại khái là do công pháp ta tu luyện không giống bình thường.
Lăng Tiêu buông một câu pha trò, lại được tất cả mọi người tán đồng. Nhiều năm đã qua, chưa từng có ai hoài nghi điều này! Chuyện tông chủ không giống bình thường là chuyện tất cả mọi người trong Thục Sơn phái tán thành.

Ngày hôm nay với Thục Sơn phái là ngày vui. Ba đại gia tộc của thành Vọng Thiên nghe tin, đều tới chúc mừng.
Ngô Tú Nhi đi theo phía sau phụ thân Ngô Anh, thần sắc phức tạp nhìn đám nữ nhân khí chất xuất chúng kia, không biết vì sao lại sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm! Với người như Ngô Tú Nhi mà nói, đó là lần đầu tiên có cảm giác như vậy, khiến nàng vô cùng không thoải mái. Cho nên, trong suốt yến hội, Ngô Tú Nhi đều trầm mặc ít lời.
Vương gia gia chủ Vương Thành và Lý gia gia chủ Lý Thắng đều cảm thấy vô cùng an ủi. Bằng vào thế lực bây giờ của Lăng Tiêu, nếu thật sự có tình yêu nam nữ với Ngô Tú Nhi, vậy ngày sau ba thế lực lớn nhất thành Vọng Thiên sẽ biến thành một thế lực lớn nhất. Chuyện này quả thực như ván đã đóng thuyền, thậm chí không cần tranh đấu gì cả!
Nghĩ lại những đấu đá lẫn nhau từ trước đến giờ, bây giờ thì chỉ biết cười mà thôi! Ba đại gia tộc gần quan được ban lộc, số lượng đan dược lấy được từ Thục Sơn phái cũng là nhiều nhất. Lúc này ba gia tộc đều có hướng tính toán phát triển ra ngoài. Dù thành Vọng Thiên có lớn đến đâu, thì bây giờ trong toàn bộ thành Vọng Thiên không có thế lực nào có thể chống lại Thục Sơn phái. Ba đại gia tộc bọn họ thọat nhìn bề ngoài vẫn xứng đáng là bá chủ thành Vọng Thiên, nhưng trên thực tế, vầng hào quang đã sớm chuyển qua Thục Sơn phái. Nhưng cho dù là như thế, Vương Thành và Lý Thắng cũng không hy vọng thấy Ngô gia một nhà độc bá.
Diệp Tử ngồi bên cạnh mẫu thân, nhẹ giọng kể cho mẫu thân nghe những gì nàng đã trải qua sau khi đến Thánh Vực và một ít sự tình về Thánh Vực. Tô Tuyết nghe xong vô cùng thích thú, chưa hết, còn thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: " Số mệnh con người thật hay thay đổi! Năm đó khi vào Tô gia, ta từng một lòng một dạ làm một thiếu phụ nhà giàu cho tốt, không để ý tới giang hồ phân tranh. Không ngờ hơn mười năm trước trận thảm sát như cơn ác mộng kia ập đến, rồi trời xui đất khiến run rủi thế nào ta lại trở thành thú tộc Đại Tế Ti. Từ đó về sau sinh sống cùng đám thú nhân mông muội chưa khai hoá! Mãi đến khi con rể ta xuất hiện, thay đổi tất cả! Trước hết hắn cho ta hi vọng khôi phục thực lực, cho ta hi vọng báo thù, và dần dần thực hiện tất cả những việc đó.
Không ngờ, đến cuối cùng chính ta cũng có một ngày có thể tiến vào Thánh Vực!!!" Tô Tuyết không kìm nổi cảm xúc mênh mông, khóe mắt ươn ướt nói:
- Diệp ca, nếu chàng ở trên trời có linh thiêng xin hãy yên nghỉ! Ta và con gái đều sống rất tốt!
Diệp Tử tuy rằng không biết mẫu thân vì sao đột nhiên bi thương, nhưng bị sự bi thương của mẫu thân cảm hóa, mơ hồ nhớ lại một ít ký ức trong ký ức nhàn nhạt xa xưa. Bất chợt có một cảm ứng thoáng qua trong đầu, một tia linh quang bắt đầu lóe lên trong lòng Diệp Tử. Diệp Tử nhanh chóng xin lỗi mọi người, sau đó vội vàng rời đi, bắt đầu bế quan!
Mà Tô Tuyết tâm tình kích động cũng đồng thời rời đi, tiến vào trạng thái bế quan!
Bọn người Tương Vân Sơn thấy những người này như thế thì không ngừng líu lưỡi. Tuy rằng thực lực đám thân nhân đến từ nhân giới của tông chủ này cũng không tính là quá mạnh mẽ, nhưng năng lực đột phá gần như biến thái của bọn họ thật sự làm cho đám này cảm thấy khủng hoàng! Chưa biết chừng đám người này sau khi bế quan liền có được thực lực vượt xa mình. Nguồn truyện: truyentop.net
Nghĩ thế nên mọi người cũng chẳng còn lòng dạ nào uống rượu, chỉ nghĩ ngàn vạn lần không thể để bọn chúng đuổi kịp mình, chẳng còn bụng dạ nào mà vui vẻ.
Lăng Tiêu thấy mọi người tư tưởng không tập trung, phất tay dứt khoát nói:
- Muốn làm gì thì đi làm đi thôi. Tuy nhiên, tu luyện không phải chuyện ngày một ngày hai! Cố gắng là đương nhiên, nhưng phải tuân thủ đúng cách!
Mọi người gật đầu đáp ứng, sau đó tất cả đều rời đi.
Mọi người rất nhanh đi hết, chỉ còn lại có Hoàng Phủ Nguyệt, Nha Nha, Tống Minh Nguyệt, Isa và Phong Linh mấy người. Tống Minh Nguyệt nhìn Lăng Tiêu hỏi:
- Phu quân, bao giờ thì mọi người sẽ đột phá?
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tống Minh Nguyệt đầy yêu thương, khẽ cười nói:
- Linh khí trong Thánh Vực quá mức sung túc. Mà Diệp Tử và Tô trưởng lão lại có cảm ngộ. Tin rằng mọi người sẽ rất nhanh có đột phá!
Ba người Tống Minh Nguyệt, Isa và Phong Linh đều tự gật gật đầu. Vốn dĩ lúc ở nhân giới, Thục Sơn kiếm phái đã hoàn toàn là một thế lực tồn tại ở đỉnh cao của nhân giới! Có thể nói, kể cả gia tộc người thủ hộ như Tư Không gia tộc, không có bất cứ kẻ nào có thể chống lại Thục Sơn phái!
Tình hình như thế, khó tránh khỏi làm cho con người ta có chút buông thả. Mặc dù ba nàng cũng đều rất cố gắng tu luyện, nhưng chung quy cũng không có hào hứng lắm. Mà hôm nay sau khi đi vào Thánh Vực, phát hiện tùy tiện một người nào dao động năng lượng trên người đều hơn xa các nàng! Thậm chí ngay cả mấy cô gái trẻ bưng thức ăn cũng ít nhất có thực lực Kiếm Thánh!
Ba nàng vốn không phải loại người có tính cam chịu. Cảm thấy mình thật sự là làm mất mặt Lăng Tiêu, Tống Minh Nguyệt không kìm nổi nói:
- Phu quân, ba người chúng muội cũng đi bế quan đây! Nơi này linh khí thật sự là rất sung túc. Chúng muội không thể để cho huynh mất mặt.
Nhiều năm không gặp, Isa dường như vẫn thẹn thùng như năm đó, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng muội không thể để cho người khác xem thường.
Trên khuôn mặt hờ hững của Phong Linh cũng hiện ra một chút đỏ ửng, ra sức gật gật đầu.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Nguyệt. Hoàng Phủ Nguyệt lúc này nhìn ba nàng nói:
- Phu quân nói, ngày mọi người ở nhân giới vừa tề tựu sẽ là ngày đại hôn của chúng ta!
Trên mặt ba nàng hiện ra một chút thần thái kích động. Tuy nhiên tất cả đều lắc lắc đầu. Isa khẽ cắn môi dưới, nói:
- Tỷ tỷ không cần dụ dỗ chúng muội. Hôm nay thấy ánh mắt cái cô con gái Ngô gia gia chủ kia nhìn ca ca không bình thường chút nào. Hơn nữa nghe nói cảnh giới của nàng là Kiếm Thần! Tuổi không hề khác biệt với chúng muội, thậm chí so với chúng muội còn nhỏ hơn. Isa cảm thấy có chút tự ti.
Phong Linh gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, không đạt tới cảnh giới như nàng ấy, muội sẽ không xuất quan!
Lúc này, Thượng Quan Vũ Đồng từ bên ngoài bưng một khay điểm tâm do chính tay nàng làm bước vào, nhón hai ngón tay ngọc bốc lên một khối, vẻ mặt yêu thương đút cho Lăng Tiêu, sau đó cười nói:
- Kỳ thật tỷ cũng hiểu được tâm trạng các muội. Như vậy cũng tốt. Lăng Tiêu, huynh không nên khư khư vì một lời hứa với chúng muội mà quyết định như thế. Muội cảm thấy, tựa như như bây giờ cũng rất tốt! Chờ khi nào Thục Sơn phái chúng ta chân chính đứng vững trong Thánh Vực, chân chính trở thành danh môn đại phái! Khi đó... chúng ta mới tổ chức một lễ đại hôn thật là náo nhiệt! Còn nhiệm vụ của chúng ta lúc này, là tận lực phát triển Thục Sơn phái! Là nâng cao thực lực của chính mình! Muội có muốn nói thêm gì không, Hoàng Phủ muội muội?
Hoàng Phủ Nguyệt không khỏi phúng mang trợn má, tức giận nói:
- Tỷ nói hết rồi, muội còn có thể nói cái gì đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.