Chương trước
Chương sau
Sau nửa năm, một vùng núi cách Vọng Thiên Thành đại khái khoảng ba trăm dặm, ngày thường hiếm có dấu chân người, hiện tại ở đây thành lập một loạt lầu các gạch xanh đá xanh. Ở trong vùng núi này, vẫn chưa phá hư toàn bộ cảnh đẹp ở nơi này, ngược lại còn có cảm giác hài hòa.
Những kiến trúc này là do Lăng Tiêu chiếu theo trận pháp mà thiết lập, nhìn giống như bình thường không đặc sắc, nhưng nếu như không ai chỉ dẫn, khi tiến vào sẽ bị lạc hướng, bình thường cũng sẽ không gặp vấn đề gì, cho dù bị lạc, cũng không bị tổn thương gì, nếu bay lên bầu trời thì có thể ung dung rời đi.
Nhưng một khi phát động trận pháp này, Lăng Tiêu có lòng tin, cho dù người có cảnh giới Tu Luyện giả đến đây, cũng sẽ bị vây vào trong đó!
Phía dưới kiến trúc còn thiết lập một lượng lớn tầng hầm và thông đạo ngầm, đảm bảo khi rơi vào nguy hiểm, tất cả mọi người có thể chạy trước.
Qua nửa năm, tất cả mọi người thiết lập xong căn cứ, mỗi người đều rất chăm chỉ. Bởi vì bọn họ cũng biết, tương lai chỗ non xanh nước biếc này sẽ là gia viên của họn họ!
Hầu như mọi người đều rất thích nơi này, không có bất cứ tranh chấp gì, lại càng không có thị phi gì, chỉ cần mình cố gắng, chung quy thực lực sẽ chậm rãi nâng cao lên.
Cách một loạt kiến trúc này không xa có một hồ nước rất lớn, chiều hẹp nhất đại khái có hơn một ngàn thước, dọc uốn lượn quanh co, còn tăng lên chừng vạn thước!
Hồ nước xanh thẳm, vô cùng trong suốt, chỗ sâu nhất chừng vài trăm thước!
Gần đây Lăng Tiêu thường xuyên đi đến đây một mình, tĩnh tọa tu luyện, ở một nơi tu luyện thiên nhân hợp nhất, tốc độ phải nhanh hơn bình thường nhiều lần.
Sau khi Tương Vân Sơn phục dụng đan dược của Lăng Tiêu, thực lực chậm rãi nâng cao, tuy rằng trước mắt chỉ có tu vi Ma Kiếm Sư, nhưng với hắn mà nói, điều này cho thấy Lăng Tiêu đã cho hắn một sinh mạng thứ hai! Thậm chí có thể nói là lần thứ ba!
Trong đó, có một lần là cứu Hạ Tuyết Ngọc.
Đối với Tương Vân Sơn mà nói, Hạ Tuyết Ngọc có ý nghĩ thậm chí còn quan trọng hơn chuyện hồi phục lại thực lực của hắn!
Không có thực lực, hắn có thể sống, thậm chí có thể sống ung dung. Nhưng nếu như không có cô gái mình yêu nhất, sống cũng sẽ biến thành một loại gánh nặng!
Tương Vân Sơn có tình cảm kích Lăng Tiêu, khiến cho hắn quyết định quên hết thân phận đại thiếu gia của mình ở Tương gia. Cuộc đời này sẽ đi theo bên cạnh chủ công. Chủ công có thể đi bao xa thì mình đi theo hắn xa như vậy!
Toàn bộ nguyên liệu cho đám kiến trúc này đều do Ngô gia chuyển tới.
Mặc dù nơi này cách Vọng Thiên Thành một chút nhưng trên thực tế nó vẫn nằm trong phạm vi của Vọng Thiên Thành, không chỉ là ngô gia mà còn tất cả thế lực trong Vọng Thiên Thành đều đang chú ý tới thầy thuốc Tiêu Phong thần kì kia.
Bạch lão luôn luôn đến đây, và giao lưu về y thuật với Lăng Tiêu, sau đó tham khảo một ít phương pháp tu luyện. Đối với Bạch lão mà nói, rất nhiều lời giải thích của Lăng Tiêu, cũng có cảm giác hiểu ra. Dần dần, Bạch lão không chỉ coi Lăng Tiêu là tiểu huynh đệ vong niên của mình, mà còn hoàn toàn quên đi niên kỉ của Lăng Tiêu! Một người trẻ tuổi biến thái như vậy, nếu nói ra niên kỉ hắn còn nhỏ thì rất có thể đả kích người! Bạch lão thường xuyên trấn an mình : Trong toàn bộ Thánh Vực không chỉ có một người biến thái như vậy chứ? Mà còn là huynh đệ của ta!
Ngô Tú Nhi thỉnh thoảng đến đây một lần. Mỗi lần đều ngụ tại chỗ này hai ba ngày, quan hệ với Hạ Tuyết Ngọc cũng nhanh chóng gần lại.
Cô gái Hạ Tuyết Ngọc này đã từng nhận tổn thương, trước mắt đối với loại cảm giác vô cùng thỏa mãn bằng cuộc sống gần như bình thản. Đối với Lăng Tiêu, nàng có loại tình cảm kích, cũng không ít hơn Tương Vân Sơn chút nào.
Ngày đó Tương Vân Bưu mất đi Liệt Thiên kiếm, lại chết mất người luyện võ Tiên Thiên, buồn bã mang theo một đám Tương gia vội vàng rời khỏi, muốn gá vết nhơ này lên trên người Tương Vân Sơn. Dù sao cũng có vô số người biết tin tức Tương Vân Sơn thắng một lượng lớn tinh thạch ở sòng bạc Tương gia.
Lại không ngờ, phụ thân của hắn và Tương Vân Sơn, gia chủ Tương Trung của Tương gia dường như sớm biết, trực tiếp trách cứ Tương Vân Bưu một trận, và nói Tương Vân Sơn đã không còn là người Tương gia. Người ta tiến vào sòng bạc của Tương gia đặt cược là bình thường, chính ngươi không có bản lãnh trông coi, người ta thắng đó là bản lãnh của người ta!
Khi Tương Trung nhắc tới Tương Vân Sơn, tuy rằng dùng giọng điệu như một người ngoài nhưng như thế nào mà Tương Vân Bưu nghe, như thế nào mà hắn cảm giác tình cảm của phụ thân cũng không giảm một chút nào so với năm xưa! Xem ra, mặc kệ Tương Vân Bưu nỗ lực với bao nhiên cố gắng, mặc kệ hắn biểu hiện như thế nào, ở trong lòng phụ thân, Tương Vân Sơn mới là một người hoàn mỹ nhất!
Trong sự ganh ghét của mình, Tương Vân Bưu trở lại trang viên của mình, thấy Hạ Tuyết Ngọc, liền muốn giải phóng ra tra tấn nàng một trận. Không nghĩ tới Hạ Tuyết Ngọc đề xuất muốn gặp cha mẹ.
Tương Vân Bưu vốn đang phẫn nộ, lập tức mở miệng không suy nghĩ nói bọn họ đã sớm chết rồi. Thời điểm hắn muốn sửa chữa, cũng không còn kịp, lập tức trong lòng nghĩ ra một kế, quyết định giết chết Hạ Tuyết Ngọc! Tuy nhiên, trước khi giết nàng, còn muốn dùng nàng khiến cho Lăng Tiêu và Tương Vân Sơn không hợp nhau!
Vì thế, mới có chuyện Hạ Tuyết Ngọc trọng thương chạy đi. Trên thực tế, nếu Tương Vân Bưu thực sự muốn giết Hạ Tuyết Ngọc, như thế nào để cho nàng chạy ra xa vậy?
Thậm chí Hạ Tuyết Ngọc hy vọng, loại cuộc sống này mãi mãi không thay đổi. Hiện tại Tương Vân Sơn khác rất lớn với đại công tử hăng hái của Tương gia.
Cả người thành thục vô số lần! Ẩn dấu toàn bộ sự xuất sắc. Kỳ nhân chỉ có tính cách nhu thuận, tác phong khiêm tốn.
Hạ Tuyết Ngọc cũng hiểu được, Tương Vân Sơn cũng chỉ có thể đè nén toàn bộ thù hận vào chỗ sâu nhất trong lòng. Năm đó vụ án phúc tạp kia còn chưa giải quyết. Cho tới bây giờ ngay chính Hạ Tuyết Ngọc cũng không biết, Tương Vân Bưu rốt cuộc dùng biện pháp gì để vu oan bọn họ. Bởi vì có rất nhiều thư tín, thực sự chính là chữ viết của chính Hạ Tuyết Ngọc, nhưng chính nàng có viết qua hay không thì đương nhiên cũng rõ ràng.
Tuy nhiên sau khi Lăng Tiêu biết được, nói cho Tương Vân Sơn. Tinh thần lực hùng mạnh đến trình độ nhất định, dưới tình huống thần không hay quỷ không biết, không chế người, và chiếu theo ý nguyện của đối phương, khiến người bị khống chế.
Nhưng Hạ Tuyết Ngọc lại càng nghi hoặc thêm, nếu thủ hạ của Tương Vân Bưu có người tài giỏi như vậy, đã sớm không cần đến mình? Làm sao có thể để mình ở bên người nhiều năm như vậy?
Hạ Tuyết Ngọc và Tương Vân Sơn cũng rất rõ ràng, Tương Vân Bưu cũng không phải là người lương thiện! Đối với bất cứ chuyện gì có thể đả kích Tương Vân Sơn, hắn cũng rất có hứng thú.
Mà Tương Vân Sơn nhớ lại, năm đó Tương Vân Bưu có kết giao tốt với những kỳ nhân dị sĩ, đã từng chiêu mộ một người trung niên có được tinh thần lực cực kỳ dũng mãnh, nhưng thân thể lại rất kém cỏi. Tuy rằng người như thế trong Thánh Vực không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là có một không hai. Cho nên, cũng không người nào cho rằng đây là vấn đề.
Lăng Tiêu nói về Tương Vân Sơn, vận dụng tinh thần lực làm chuyện này, tổn hại thân thể rất lớn. Nếu muốn không có tổn hại gì, điều kiện tiên quyết là người thi pháp phải có thực lực rất mạnh!
Cuối cùng Hạ Tuyết Ngọc cũng nghĩ tới, năm xưa tình cờ nàng gặp người kia, thời gian sau đó không hiểu sao đầu hơi choáng váng, lúc đó Tương Vân Sơn cũng đang điều tra nguyên nhân, nhưng vẫn không tìm được, mà cũng không giải quyết được gì.
Lăng Tiêu nói như thế, khiến trong lòng phu thê Tương Vân Sơn đại khái sáng tỏ. Năm xưa Tương Vân Bưu chắc là lợi dụng phương pháp này để hãm hại bọn họ, thậm chí nếu không phải thân thể của người thi pháp yếu đuối, chỉ sợ thân thể của Hạ Tuyết Ngọc đã sớm bị Tương Vân Bưu làm dơ bẩn!
Nghĩ vậy, thậm chí hai người có cảm giác may mắn. Tuy rằng điều này chỉ là suy đoán của bọn họ, nhưng Tương Vân Sơn cũng tin hơn phân nửa. Hiện tại nghĩ đến người thi pháp năm xưa, cho dù không chết thì cũng sẽ bị Tương Vân Bưu giết chết sau khi chuyện thành công! Lưu người như thế lại chính là một tai họa ngầm rất lớn. Tin rằng chỉ cần người có chỉ số thông minh một chút, cũng sẽ chọn cách giết người diệt khẩu!
Tương Vân Sơn ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, cẩn thận đặt mồi câu vào lưỡi câu, sau đó ném vào trong hồ, thản nhiên nói :
- Chủ công, chúng ta đã đến đây hơn nửa năm rồi, mỗi ngày cũng tiêu hoa rất lớn, có nên không … Phải làm một chút gì?
Rất nhiều tài liệu mà Ngô gia cung cấp cho việc thiết lập, còn cho Lăng Tiêu năm nghìn khối tinh thạch hạ phẩm! Chính những tinh thạch này mới có thể chống đỡ chuyện chi tiêu và tu luyện của mọi người. Nhưng ngồi không mà ăn thì cũng không phải kế sách lâu dài. Cho nên, ngay cả Tương Vân Sơn trong lòng bắt đầu cũng có chút nóng nảy.
Lăng Tiêu cười ảm đạm, lắc lắc đầu, nói :
- Chuyện này không vội!
Tương Vân Sơn cười khổ nói :
- Làm sao mà không gấp được? Đối với chúng ta mà nói, Ngô gia đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, chúng ta cũng không thể trông cậy vào sự bố thí của người ta hoài … …
Tương Vân Sơn thoáng sốt ruột, cũng nói ra hai chữ "Bố thí". Tuy nhiên chuyện này cũng không có gì. Trợ giúp về vật chất hay bố thí có ý nghĩ khác nhau, nhưng kết quả thì giống nhau.
Hiện tại ngay cả đám thuộc hạ cũng quá nhàn rỗi. Tuy nhiên cũng không mở miệng hỏi tới, nhưng trong lòng cũng rất tò mò. Chẳng lẽ chủ công tuyển chọn một đám người như bọn họ, là cùng hắn tới đây tu luyện sao?
Cùng là người trẻ tuổi, một thân nhiệt huyết, làm sao có thể chịu nổi tịch mịch trường kỳ? Đừng nói là bọn họ, mà ngay cả Hạ Tuyết Ngọc thỉnh thoảng dịch dung, cùng Ngô Tú Nhi đi mua sắm ở Vọng Thiên Thành, mà ngay cả người có tính nhẫn nại như Tương Vân Sơn, Vương Chân và đám người Trương Dương cũng có chút sốt ruột. Không phải ai cũng có tâm tính như Tương Vân Sơn.
Lăng Tiêu lắc đầu, đột nhiên hỏi Tương Vân Sơn :
- Nếu như lúc này ta nghiên cứu chế tạo ra một loại đan dược có thể giải được hầu hết các loại độc, theo tiên sinh nghĩ có lợi nhuận không?
Tương Vân Sơn bỗng nhiên nhớ tới chuyện ở Bạch Lộ quận, hỏi :
- Đó là loại thuốc gì?
Lăng Tiêu gật gật đầu, lại lắc đầu, nói :
- Thành phần không khác lắm, nhưng hiệu quả tuyệt đối bất đồng! Đan dược mà lão già kia luyện chế, tuyệt đối không có hiệu quả thần kì như hắn nói! Nhưng ta luyện chế … Thì có!
Đầu tiên Tương Vân Sơn sửng sốt, rồi lập tức mừng như điên, nói :
- Chẳng lẽ chủ công đã tìm được loại thảo dược này rồi?
Lăng Tiêu cười gật gật đầu, hắn nói rõ cho Tiểu Sửu về hình dáng hạt Hồng Hoang Lan Thảo, kêu nó và Vạn Niên Giao tìm kiếm. Ma thú tìm kiến thảo dược, phải nhanh hơn nhân loại rất nhiều.
Nói đến Vạn Niên Giao, may mắn thực sự không tệ. Tiểu Sửu phát hiện dấu vết bảo vật trong một hồ nước sâu, đưa Vạn Niên Giao đến. Không nghĩ tới, không ngờ là một gốc cây chu quả cực phẩm vừa mới chín muồi! Mười vạn năm chín muồi một lần, năng lượng ẩn chứa bên trong, chỉ sinh trưởng ở đáy nước sâu lạnh.
Số lượng ma thú trong Thánh Vực cực kỳ quá thưa thớt, ngẫu nhiên có thú tu chỉ sợ cũng muốn tránh rất xa nhân loại. Cho nên, Vạn Niên Giao gần như không gặp bất cứ đối thủ nào, liền chiếm được trái chu quả kia. Nó và tiểu Sửu mỗi người một nửa. Hiện tại người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp cũng không phải là đối thủ của nó!
Nếu tìm được chỗ sinh trưởng của hạt Hồng Hoang Lan Thảo, Lăng Tiêu cũng quyết định, trước bắt tay vào việc kinh doanh đan dược. Bởi vì Lăng Tiêu đã sớm nhìn ra, coi trọng thuật luyện đan bên trong Thánh Vực cũng không kém gì Tu Chân Giới coi trọng luyện đan!
Vừa rồi Tương Vân Sơn còn phát rầu làm sao để an trí hơn một ngàn người trẻ tuổi rãnh rổi, khi nghe Lăng Tiêu nói lời này, lập tức cảm thấy có loại cảm giác nhân thủ không đủ dùng.
Trong lúc nhất thời, Tương Vân Sơn không kìm nổi có chút hưng phấn, trong lòng đồng thời bội phục người trẻ tuổi đến từ Nhân giới, lặng lẽ không một tiếng động, liền có thay đổi quá lớn như vậy. Nếu như những người đó biết, không biết họ sẽ có dáng vẻ cao hứng như thế nào nữa.
Tương Vân Sơn nhìn Lăng Tiêu bằng ánh mắt cực nóng, hỏi :
- Chủ công còn có kế hoạch gì, không ngại nên nói ra một lần, cũng miễn cho Vân Sơn đoán.
Trước đây Lăng Tiêu không có ý dấu, có một số chuyện không xác định, hắn cũng không có gì nắm chắc, nói nếu làm không được, ngược lại sẽ gây nên thất vọng.
Lúc này hắn cười nói :
- Ở trong Thánh Vực này, hầu như tất cả những gia tộc có thực lực, trong tay cũng khống chế tài nguyên quý giá nhất, không gì tốt hơn tinh thạch mạch khoáng! Muốn tìm được tinh thạch mạch khoáng, thật sự có chút khó, tuy nhiên chúng ta dùng một phương pháp khác, khiến những người cầm trong tay tinh thạch tình nguyện đưa cho chúng ta, chẳng phải tốt hơn sao? Bọn họ khống chế tinh thạch mạch khoáng, còn chúng ta khống chế bọn họ.
Lăng Tiêu nói với vẻ vô cùng bình thản, nhưng trong lòng Tương Vân Sơn lại dâng lên hào khí ngập trời! Ngơ ngác nhìn Lăng Tiêu, thật lâu sau mới nói :
- Y thuật của chủ công quả thật cao minh. Nếu như thật sự có thể có được thực lực luyện chế đan dược cực phẩm, đừng nói là thế lực lớn, tin rằng cho dù những môn phái hùng mạnh nhất trong Thánh Vực, cũng sẽ chủ động đến kết giao với chủ công, mặc kệ là ai, khi nhìn thấy chủ công cũng phải nhúng nhường ba phần! Điều này … Thật sự có chút không thể tin nổi.
Lập tức lại lắc đầu, cười khổ nói :
- Thận trọng nghĩ lại, ngay cả một loại phế nhân như Vân Sơn cũng có thể cứu về, trái lại ta luôn không nghĩ về phương diện này. Hiện tại ta cuối cùng cũng hiểu được vì sao chủ công vẫn bình thản cố gắng chịu đựng ở nơi này.
Lăng Tiêu khẽ thở dài :
- Muốn phát triển ở trong Thánh Vực, thực sự là rất khó khăn! Tuy nhiên, ta tin rằng, con đường mà chúng ta đi, là một đường tắt nhanh nhất!
… …
Tương Vân Sơn không nói lời gì, thoạt nhìn, chủ công cũng không quá hài lòng loại phương thức phát triển này, nhưng theo đánh giá của hắn, phát triển như vậy, có thể dùng thần tích để hình dung! Hắn làm sao có thể nghĩ đến, trong lòng Lăng Tiêu đang nghĩ :
- Một bước thứ hai đã đi được, cách thời gian mình gặp lại thân nhân, lại gần thêm một bước!
Quyết định này của Lăng Tiêu, cũng chỉ trao đổi một chút với tầng lớp cao tầng, cũng không có lan truyền ra ngoài với phạm vi lớn. Bởi vì vào lúc này, một vị khác không mời mà đến.
Địa vị người này rất lớn!
Không ngờ tam đại gia chủ ở Vọng Thiên Thành cùng đi vào chỗ Lăng Tiêu. Truyện Tiên Hiệp
Ngô gia chủ Ngô Anh, Vương gia chủ Vương Thành, Lý gia chủ Lý Thắng, ba người này cùng xuất hiện ở bất cứ nơi nào trong Vọng Thiên Thành, cũng khiến cho một hồi chấn động. Mà lúc này, không ngờ bọn họ cùng phối hợp diễn!
Người trẻ tuổi giống như mặt trăng được các ngôi sao vây quanh, dường như mới là nhân vật chính.
Đây là lần thứ hai Lăng Tiêu gặp Vương gia chủ Vương Thành, còn Lý gia chủ Lý Thắng thì mới gặp lần đầu tiên. Không nghĩ tới bọn họ bỗng nhiên cùng nhau đi đến nơi này, thấy sắc mặt Ngô Anh dường như có chút không tốt, trong lòng Lăng Tiêu có chút nghi hoặc. Người có thể khiến ba người tiếp kiến, người đó có thân phận gì?
Chẳng lẽ là người của thế lực đỉnh cấp nào đó sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.