Sáng sớm Ngô Anh thức dậy, luyện hai bộ kiếm kỹ ở trong sân, sắc mặt hồng nhuận, thu công mà đứng, nhắm mắt ngưng thần một hồi, mới quay về cửa nhẹ giọng phân phó một câu :
- Đi gọi Dong nhi và Tú nhi đến đây, một lát nữa đi theo ta ra ngoài tiếp người!
- Dạ, lão gia.
Tỳ nữ bên người Ngô Anh trả lời một câu với giọng điệu mềm nhẹ, sau đó xoay người rời đi, trong lòng lại buồn bực. Ở Vọng Thiên Thành này, lão gia đã được xếp ở trên đỉnh, còn có ai có thể khiến lão gia phải hạ mình coi trọng, tự mình nghênh đón chứ?
Ngô Anh đứng dưới cây đại thụ sống được mấy trăm năm trong sân, vươn tay lên, vuốt ve thân cây thô ráp, trong lòng lại có chút cảm khái.
Tuy sớm biết Lăng Tiêu bất phàm nhưng ông cũng không nghĩ tới, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, ngay trong Thánh Vực, Lăng Tiêu mạnh mẽ xông lên hàng đầu như vậy! Quả thực khiến ông có chút không thể tin được. Qua nhiều năm như vậy, người trẻ tuổi đầy hứa hẹn thì ông đã gặp qua nhiều, nhưng có thể chiêu dụ nhân tài dưới mắt của những thế lực đỉnh cao, và toàn bộ được tuyển chọn đều là thanh niên tài tuấn. Phần năng lực này, có lẽ những thế lực đỉnh cấp có thể làm được, nhưng với nội tình của Ngô gia ông cũng không có khả năng.
Ánh mắt Ngô Anh có chút phức tạp, thậm chí ông không biết, sau khi người trẻ tuổi kia trở về, mình hẳn là làm sao đi đối mặt! Hắn có chọn dựa vào mình không? Thực sự Tú nhi có hảo cảm với hắn, chỉ cần người không mù, cũng có thể nhìn ra được. Vốn Ngô Anh còn muốn thúc đẩy chuyện hôn nhân, tuy nhiên hiện tại … Trái lại ông thà rằng chưa phát sinh chuyện này, tuy nhiên ông cũng không phản đối.
Vốn ông cho rằng Lăng Tiêu vô cùng ưu tú, nếu có thể ở cùng một chỗ với con gái mình, tương lai khi hắn quật khởi, nhớ lại tình nghĩa hương hỏa, cũng sẽ giúp đỡ Dong nhi và Ngô gia một chút.
Nhưng không nghĩ rằng, tốc độ quật khởi của lăng Tiêu nhanh như vậy, nhanh đến nổi khiến ông vẫn chưa kịp phản ứng làm sao để đối mặt. Nếu như Lăng Tiêu quay về nhắc tới việc phải dựa vào Ngô gia … Vậy e rằng không đến trăm năm Ngô gia sẽ được sửa thành họ Lăng rồi.
Ngô Dong khe khẽ thở dài, thầm nói : Chỉ mong sẽ không như thế.
Hai người Ngô Dong và Ngô Tú Nhi người trước người sau tiến vào, trên mặt ngô Dong không có nhiều cảm xúc lắm, chỉ có ở sâu trong ánh mắt có chút lo lắng, khi thấy phụ thân, Ngô Dong càng khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Trái lại trên mặt Ngô Tú Nhi lộ ra vẻ cười vui mừng, nhìn Ngô Anh, kêu một tiếng "Cha" vô cùng nhu thuận.
Ngô Anh gật gật đầu, sau đó nói :
- Hai người các con đi ra ngoài giúp ta nghênh đón Lăng Tiêu đi.
Ngô Tú Nhi làm ra vẻ kinh ngạc hỏi :
- Hắn đã trở lại sao?
Ngô Anh trừng mắt liếc nhìn con gái một cái, cười mắng một câu :
- Con quỷ nghịch ngợm!
Nói xong quay đầu đi.
Ngô Tú Nhi thè lưỡi về phía bóng lưng Ngô Anh, sau đó nháy mắt mấy cái với ca ca Ngô Dong, thân hơi hơi nhún vai, hắn thầm nghĩ trong lòng : Lòng con gái hướng ngoại, lời này không sai chút nào, tiểu muội của ta nha, chỉ trong mong lòng muội vui, mà đừng đưa toàn bộ Ngô gia chúng ta cho người ta là tốt rồi.
… ….
Vọng Thiên Thành, Lăng Tiêu còn đang cách thành ba mươi dặm, chọn một nơi dựa vào núi, nghĩ rằng đám người này tạm thời ở đây, chi phí ăn mặc thì phái người đi đến Vọng Thiên Thành mua đồ ăn. Nếu như mang hơn một nghìn năm trăm người tiến vào trong Vọng Thiên Thành, cho dù là Ngô gia, e rằng cũng có ý với mình.
Lăng Tiêu chỉ mang theo Tương Vân Sơn, Vương Chân, Trương Dương, Thiết Đản cùng với một đám xe kéo thủy tinh quan.
Tia nắng ban mai sáng sớm chiếu lên trên tường thành Vọng Thiên Thành nguy nga tráng lệ, hiện ra một mảng lớn vàng óng ánh, tường thành cổ mờ pha tạp rỉ sét khá rõ ràng, lộ ra một nỗi tang thương.
Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn vào chỗ rất xa, trên người một số bóng người, khoảng cách rất xa có thể trông thấy một bóng dáng râu tóc bạc trắng. Trong lòng Lăng Tiêu hơi có chút cảm động, duyên phận người với người có chút kỳ diệu. Có một số người sống chung với nhau mười năm thậm chí hơn năm mươi năm, cũng không thể trở thành bằng hữu, nhưng có một số người chỉ cần một chén rượu, một câu, thậm chí một ánh mắt, thì có thể tương giao tâm đầu ý hợp.
Giữa Lăng Tiêu và Bạch lão, cảm giác chính là như thế, ngay lúc đầu cảm giác lão già này có chút cuồng ngạo, sau đó mới biết, đây là tính tình của một người. Tuổi như thế, vẫn sảng khoái giống như một người trẻ tuổi tràn ngập nhiệt huyết.
Sau đó, ánh mắt của Lăng Tiêu rơi xuống trên đoàn người Ngô Anh, giữa nắng sớm thoạt nhìn thân thể của Ngô Anh cũng không quá cao lớn, thậm chí lưng hơi có chút khòm xuống, cũng không biết có phải ảo giác của mình không. Lăng Tiêu cảm thấy bộ dáng của Ngô Anh dường như có một số tâm sự rất nặng.
Đi đến phụ cận, đầu tiên Bạch lão xông tới, ôm Lăng Tiêu một hồi, sau đó lớn tiếng cười nói :
- Huynh đệ, rất tuyệt!
Ngô Anh hơi hơi sửng sốt, tuy rằng ông đã sớm biết hai người huynh đệ Bạch lão và Lăng Tiêu hợp nhau, nhưng cho rằng lấy danh tiếng của Bạch lão, sẽ không lỗ mảng như thế trước mặt mọi người xưng huynh gọi đệ với Lăng Tiêu. Sự thật chứng minh, ông vẫn chưa biết Bạch lão, lại càng không biết rõ, ẩn dưới khuôn mặt già nua của Bạch lão, là một tấm lòng nhiệt huyết mênh mông.
Lăng Tiêu cảm thấy Bạch lão phát ra vài thâm ý khác, lúc này Bạch lão nói tiếp :
- Ta vẫn tin huynh đệ ngươi, rất nhanh có thể quật khởi, sự thật chứng minh, ánh mắt của ta quả nhiên rất tốt, ha ha!
Ngô Dong ở bên cạnh cười nói :
- Ánh mắt Bạch lão hiển nhiên không thể nghi ngờ. Tiêu tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau, vẫn chưa tạ ơn đại ơn cứu mạng của tiên sinh.
Nói xong, thi lẽ thật sâu với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu thản nhiên cười cười, nói :
- Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến, Ngô Dong không nên quá khách khí.
Trong lòng lại nghĩ, hành động này của Ngô Dong, có phải hắn muốn đem ân tình mà mình cứu hắn, từ Ngô gia biến thành của Ngô Dong không?
Vẻ mặt Ngô Dong nghiêm nghị, cũng đoán ra Lăng Tiêu.
- Đối với tiên sinh đó có lẽ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Ngô Dong mà nói, cũng là đại sự! Sau này, nếu có cơ hội, cho dù máu chảy đầu rơi, nhất định phải hậu báo!
Lăng Tiêu đã xác định được suy nghĩ trong lòng Ngô Dong, tuy rằng có thể lý giải, nhưng ít nhiều cũng có chút không vui. Vốn hắn không nghĩ qua mình sẽ dựa vào Ngô gia, chẳng qua chỉ hy vọng Ngô gia có thể vào thời kỳ Lăng Tiêu bắt đầu thành lập cắn cứ, có thể tận tình gia chủ, có thể trợ giúp chiếu cố một chút sức lực mà thôi.
Hiện tại xem ra, mình nói sai một câu cũng sẽ khiến họ hiểu lầm, mình thình lình quá cường thế, có lẽ bọn họ sẽ lo lắng nhỉ?
Lăng Tiêu nghĩ trong lòng : Cũng được, nếu có đại ca ở đây, Ngô gia các ngươi muốn thế nào thì như thế đó.
Lúc này Ngô Anh ở một bên ho nhẹ một tiếng, sau đó nói :
- Dong nhi không nên nói nữa, tầm quan trọng của người đối với Ngô gia thì không cần nói cũng biết, cho nên Tiêu tiên sinh có đại ân với Ngô gia ta! Đừng nói cứu sống ngươi, đã nói lần này tiểu muội ngươi mang tin tức về, đổi lại là người khác, sẽ dễ dàng nói cho chúng ta biết sao? Trước đây Ngô gia chưa làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa, hiện tại cũng vậy, về sau lại càng như vậy!
Mấy câu nói đó của Ngô Anh như đinh đóng cột, sắc mặt Ngô Dong hơi hơi đỏ lên, sau đó quay về phía Lăng Tiêu thi lễ thật sâu :
- Là Ngô Dong sơ sót, tiên sinh chớ trách!
Lúc này, trên cơ bản Ngô Tú Nhi cũng hiểu được không khí quỷ dị trong mấy người từ đâu mà có, lúc này sắc mặt trở nên có chút khó coi. Tuy nhiên một bên là phụ thân, huynh trưởng, còn một bên là người mình thích, nàng cũng không biết mình nên nói cái gì, nhìn vảo trong ánh mắt Lăng Tiêu, mang theo vài phần ái náy.
Lăng Tiêu ảm đạm cười, nói :
- Ngô gia chủ không cần nhiều lời, trong lòng ta hiểu được, ta sẽ rời khỏi Vọng Thiên Thành để bắt đầu phát triển.
Trên mặt Ngô Anh có chút xấu hổ, nói :
- Ta không có ý này, chỉ có điều … …
Lão thật sự khó thể mở miệng nói những lời này. Nếu như cho người ta biết, gia chủ Ngô gia, một trong ba thế lực lớn trong Vọng Thiên Thành, chẳng những tự mình ra nghênh đón người khác, mà còn có thể nói ra lời này, chỉ sợ cũng khiến cho người ta chết khiếp.
Mấy người Vương Chân, Trương Dương và Tương Vân Sơn liếc mắt nhìn Lăng Tiêu một cái, cũng từ trong mắt đối phương nhìn thấy một chút vẻ khinh thường.
Đây là gia chủ Ngô gia, một trong ba thế lực lớn sao? Rất khiến người ta thất vọng! Không ngờ lão chỉ có trí tuệ như thế, Vương Chân thầm nghĩ trong lòng.
Trương Dương cũng cảm giác Ngô Anh dường như có chút cân nhắc, nhìn bể ngoài tự mình ra nghênh đón là cho người ta mặt mũi, nhưng trên thực tế, lại đang nói cho Lăng Tiêu : Ngươi hãy rời khỏi Vọng Thiên Thành tự phát triển đi, như vậy đối với mọi người mới có lợi. Gia chủ của thế lực lớn, hơn phân nữa đều làm như thế, Trương Dương thầm đoán trong lòng.
Tương Vân Sơn thản nhiên cười trong lòng, kỳ thật từ lúc lên đường hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận về kết quả này. Ngô Anh làm như vậy, thật sự rất bình thường, tuy nhiên không thể nói Ngô Anh vô tình, mà chỉ có thể nói, đây là chỗ bi ai của người quản lý một thế lực lớn. Bọn họ trông như nở mày nở mặt, nhưng trên thực tế, mỗi giờ mỗi phút bọn họ cũng phải đề phòng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn. Lảm một người luôn sống trong sự soi kỹ của mọi người, không cho phép bọn họ phạm bất cứ sai lầm gì.
Bạch lão cười giảng hòa nói :
- Hiền đệ vừa mới trở về, đám người chúng ta hãy đi nâng cốc vui vẻ!
Ngô Anh cũng nói những lời này :
- Đúng vậy, hôm nay ta làm chủ, chúng ta hãy đi tửu lâu tốt nhất! Đúng lúc nhận thức vài vị anh hùng phía sau Tiêu tiên sinh.
Lăng Tiêu cười cười, đi cùng với mọi người.
Ngô Tú Nhi khẽ cắn răng, chầm chậm đi theo phía sau, cảm xúc phức tạp, muốn oán giận phụ thân, lại cảm thấy phụ thân làm vậy cũng không sai, cũng muốn giải thích với Lăng Tiêu, lại không biết giải thích từ đâu. Trong lúc nhất thời, đau lòng xót dạ, lại có chút ngây dại.
… ….
Chập tối, Lăng Tiêu trở lại y quán của mình, chuẩn bị thu thập đồ đạc. Ngày mai rời khỏi Vọng Thiên Thành, trái lại không phải vì Ngô Anh làm gì. Trên thực tế, bữa tiệc rượu hôm nay, Ngô Anh cũng vô cùng khẳng khái khi Lăng Tiêu bày tỏ mình thành lập thế lực, Ngô gia tất nhiên giúp hết sức mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
Hơn nữa Ngô gia và thế lực của Lăng Tiêu sẽ đứng chung một chiến tuyến!
Lời nói này được nói ra từ trong miệng Ngô gia, trọng lượng tự nhiên cũng bất đồng. Cho dù tâm lý vốn có của Lăng Tiêu có chút oán hận, nhưng khi nghe Ngô Anh nói lời này, cũng không thể truy xét vấn đề này.
Mãi mãi đứng cùng một chiến tuyến, đây không phải đơn giản chỉ là kết minh, mà đối đãi với lăng Tiêu như cùng thân phận với mình!
Ngô Anh tỏ thái độ như vậy, trên thực tế chẳng khác nào thừa nhận : Ta thực sự sợ ngươi có ý đồ với Ngô gia, nhưng Ngô Anh ta không phải là người không có lương tâm. Mặt kệ Lăng Tiêu người có bao nhiêu cường địch, Ngô gia ta cũng đứng bên ngươi!
Trên mặt Ngô Tú Nhi cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười.