Chương trước
Chương sau

- Không biết từ thời thượng cổ tới giờ, rốt cuộc có ai may mắn được như ta?
Lăng Tiêu thở hổn hển, thanh âm mệt mỏi nhưng lại lộ vẻ hưng phấn khó giấu được.
Bạch Tuộc Biển Sâu mặc dù là ma thú, nhưng chứa đựng năng lượng vô cùng tinh thuần đã trải qua vạn năm tinh lọc.
Cho dù là năng lượng bản nguyên trong thiên địa cũng chưa chắc đã tinh thuần hơn bao nhiêu so với nó.
Mà Yêu Huyết Hồng Liên kiếm vẫn hấp thu máu huyết ma thú bậc cao, sát khí sâu nặng. Trong mắt Lăng Tiêu, tuy ràng hắn vẫn vui mừng khi Yêu Huyết Hồng Liên kiếm thăng cấp, nhưng trong đó ít nhiều có chút lo lắng.
Nếu có thể trải qua năng lượng tinh thuần này gột rửa, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm sẽ hoàn toàn trở thành chính đồ, bước vào hàng ngũ danh kiếm!
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm phát ra sát khí bao trùm tử phủ của Lăng Tiêu, bộc phát ra một luồng chính khí vô biên, bao lấy linh hồn Bạch Tuộc Biển Sâu, phát ra từng trận ma linh âm rít gào!
Bạch Tuộc Biển Sâu gào lên thê lương chói tai, sau đó bắt đầu điên cuồng tránh né kiếm ý vô tận của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm! Kiếm ý chứa đựng huyết tinh và giết chóc chuyển hóa thành chính khí nghiêm nghị khiến ma thú đã sống mấy vạn năm như Bạch Tuộc Biển Sâu cũng phải sợ hãi!
- Buông tha ta, ta sẽ cho ngươi vô số ích lợi, trân bảo nhiều không đếm hết, ta sẽ cho ngươi đứng trên đỉnh cao của nhân loại, cho ngươi trở thành kẻ có nhiều quyền lợi nhất trong nhân loại...
Bạch Tuộc Biển Sâu bắt đầu cầu xin tha thứ. Lúc này trên người nó không còn chút tôn nghiêm nào của ma thú đỉnh cấp!
Đối với loại yêu nghiệt đã sống vô số năm này, tôn nghiêm hoàn toàn có thể tùy ý giẫm lên! Đối mặt với nguy hiểm uy hiếp tính mạng, tôn nghiêm còn có thể có ích lợi gì?
Lăng Tiêu vẫn không ngừng niệm Đại Tự Tại Tâm Kinh, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm. Vô số đạo hào quang bắn ra từ trong đỉnh, rơi xuống người Lăng Tiêu khiến hắn trở nên có vẻ Thần Thánh. Hào quang hòa hợp làm một với thân thể Lăng Tiêu, dần dần hình thành một cột sáng chói mắt, mở cái nắp Hàm Hàn Đỉnh ra. Sau đó, dưới ánh mất chăm chú của những người ở bên ngoài, một cột sáng chợt bắn thẳng lên giữa trời!
- Thần tích!
Lão tộc trưởng băng hải bí tộc vô cùng cung kính và thành kính, run rẩy nằm sấp xuống mặt đất, trong mắt trào lệ nóng. Đây là giấc mộng mà suốt đời lão đã theo đuổi, hiện giờ rốt cục cũng được thực hiện!
Tống Minh Nguyệt cũng ngơ ngác nhìn, tâm tình như một mảnh tro tàn. Cột sáng kia mang theo một sức mạnh vô biên, dường như không ai địch nổi khiến người ta không kìm nổi sinh ra tâm tư muốn cúng bái, nhưng lại vừa trong tréo vừa lạnh lùng vô tình. Cột sáng dường như cách xa ngàn vạn dặm, xa xa tới mức không thể chạm tay đến!
Tống Minh Nguyệt mím chặt môi, nhắm hai mắt, lệ nóng không ngừng chảy xuống từ hai khóe mất, theo hai gò má mịn màng trắng tréo của nàng, rơi xuống đất.
Đám người Trương Đại Niên và băng hải bí tộc nhân đều không kìm nổi quỳ xuống bái lạy cột sáng.
Toàn bộ nơi đây chỉ có một mình Tống Minh Nguyệt mờ mịt đứng im.
Sức mạnh của Bạch Tuộc Biển Sâu quá mức khổng lồ, vô số mảnh nhỏ do trí nhớ tích lũy mấy vạn năm của Bạch Tuộc Biển Sâu tạo thành đang trăm phương nghìn kế trốn tránh sự đuổi giết của kiểm ý Yêu Huyết Hồng Liên kiếm!
Nhưng đã bị nhốt trong tử phủ của Lăng Tiêu, những ý thức này muốn trốn chạy đều không có cửa.
Sát khí của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm băm nát những mảnh trí nhớ của Bạch Tuộc Biển Sâu, sau đó biến thành sức mạnh bản nguyên tinh thuần, gột rửa thân kiếm Yêu Huyết Hồng Liên kiếm. sau đó quay về tử phủ của Lăng Tiêu, theo kinh mạch, điên cuồng dũng mãnh đi vào trong đan điền của Lăng Tiêu.
Thanh âm cầu xin tha thứ của Bạch Tuộc Biển Sâu vẫn không ngừng vang lên, uy hiếp, dụ dỗ, tất cả thủ đoạn đều thay nhau thi triển. Thanh âm Đại Tự Tại Tâm Kinh phát ra từ miệng Lăng Tiêu như một cây búa tạ, hung hăng nện thẳng vào những mảnh trí nhớ của Bạch Tuộc Biển Sâu, quang minh chính đại đập nát toàn bộ trí nhớ của Bạch Tuộc Biển Sâu.
Những người ở bên ngoài bỗng nhiên nghe thấy từ trong cột sáng truyền đến những thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng. Thanh âm đó giống như chú ngữ, không ai có thể nghe hiểu được nhưng nó lại không ngừng gột rửa trái tìm mọi người, kể cả lão tộc trưởng băng hải bí tộc mặt mũi nhăn nheo cũng vô cùng thành kính, tiếp nhận "Thần dụ"!
Đôi mắt Tống Minh Nguyệt đang mờ mịt bỗng khẽ co giật, lập tức khôi phục lại thần thái, nhìn cột sáng càng lúc càng lớn, trong mắt chợt biến thành tươi cười dù vẫn còn đầy lệ.
Là chàng! Đúng vậy, nhất định là Lăng Tiêu. Chàng còn sống! Tống Minh Nguyệt thầm gào lên điên cuồng. Mặc kệ lão tộc trưởng băng hải bí tộc nói thế nào, trong lòng nàng căn bản không hề tin ràng Lăng Tiêu sẽ chết ở đây. Đó là một loại lòng tin vượt lên hết thảy!
Toàn bộ trí nhớ của Bạch Tuộc Biển Sâu đều bị Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chém nát nhưng Lăng Tiêu vẫn không ngừng ngâm tụng Đại Tự Tại Tâm Kinh. Trong quá trình ngâm tụng đó, dường như Lăng Tiêu mơ hồ có chút lĩnh ngộ tới tầng thứ bảy của Đại Tự Tại Tâm Kinh.
Đó là một loại cảm giác chỉ có thể cảm nhận mà không thể nói ra. dường như trong nháy mắt, Lăng Tiêu đã trải qua vô số thế hệ. Vô số bóng dáng, kỷ ức, ý niệm xẹt qua đầu hắn, thậm chí cũng không phân rõ được là quá khứ, hiện tại, hay tương lai.
Tất cả đều kích thích tâm thần Lăng Tiêu, khiến hắn khi thì vui mừng khi thì bi thương. Cuối cùng, khuôn mặt hẳn lại trở về nghiêm nghị, hai mắt chợt mở ra, trong mắt bắn ra hai luồng hào quang thản nhiên, giống như đã trải qua muôn đời cô tịch.

Lập tức, hào quang thu lại, đồng thời Lăng Tiêu lại nhắm mắt, bên trong tử phủ, tất cả sát khí tanh máu trên thân Yêu Huyết Hồng Liên kiếm đều hoàn toàn biến mất. Nó đã hoàn toàn biến thành một thanh trường kiếm mang phong thái cổ kính màu bạc trắng. Kiếm ý và kiếm thế đều thu liễm lại, không hề phát ra. Toàn bộ thanh kiếm phát ra một khí thế hoàng giả vô cùng tôn nghiêm cao quý!
Trên thân kiếm phát ý thân cận với Lăng Tiêu, như thể một đứa con của Lăng Tiêu, chợt phóng to, thu nhỏ trong tử phủ, nghịch ngợm chơi đùa giữa hải dương năng lượng vô tận do Bạch Tuộc Biển Sâu mang lại. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - www.truyentop.net
Đến lúc này, tất cả ý niệm trong đầu Bạch Tuộc Biển Sâu đều đã bị thanh trừ sạch sẽ. Hiện giờ trong người Lăng Tiêu chỉ còn năng lượng vô cùng tinh thuần, không có một chút oán niệm nào. Bạch Tuộc Biển Sâu này đã siêu việt hơn cả ma thú bậc chín, Lăng Tiêu cho rằng, nó đã bước đầu có được thần cách! May mắn là băng hải bí tộc chỉ có khoảng trăm người, tuy rằng thực lực đều cực kỳ hùng mạnh, nhưng số lượng lại hạn chế. Nếu thật sự để Bạch Tuộc Biển Sâu này tiến vào thế giới nhân loại, với thủ đoạn của nó, hấp dẫn đông đảo tín đồ, lén lút hấp thu sức mạnh tín ngưỡng, Lăng Tiêu tin rằng chắc chắn có một ngày, Bạch Tuộc Biển Sâu này có thể đắc đạo phi thăng!
Nó tu chính là một loại đạo khác!
Hơn nữa, cũng tuyệt đối là một loại trong đại đạo!
Đạo tín ngưỡng, thông qua tín ngưỡng của các tín đồ thành kính, hấp thu một bộ phận năng lượng của họ để mình sử dụng. Điểm này thực sự đã từng có trong thời đại thượng cổ ở Tu Chân Giới, thậm chí bởi vì tranh đoạt tín đồ mà bùng nổ rất nhiều cuộc chiến!
Đến cuối cùng, linh khí ở Tu Chân Giới rất loãng, người ở thế tục giới bị đủ loại nhu cầu hấp dẫn, không còn tín ngưỡng nguyên lực tinh thuần nữa, cho nén đại bộ phận người tu chân ở Tu Chân Giới trong kiếp trước của Lăng Tiêu đều lấy tu luyện là việc chính. Không dính tới tín ngưỡng nguyên lực, trên người không dính đại nhân quả. khi độ kiếp cũng sẽ không bị sinh ra bất lợi vì nhân quả đó.
Không tu đạo này không có nghĩa là Lăng Tiêu không biết Ngược lại, trong Tu Chân Giới có rất nhiều loại điển tịch kể lại, Lăng Tiêu cùng từng xem qua rất nhiều, chẳng qua Lăng Tiêu cũng không thích loại phương pháp mượn lực lượng của người khác thế này.
Tín đồ càng nhiều, quần thể càng lớn, lây dính càng nhiều nhân quả, bởi vì ngươi không thể cam đoan tâm linh của tất cả tín đồ đều tinh thuần, không có một tia tạp chất. Thậm chí, ngay cả bản thân Lăng Tiêu cũng không dám cam đoan không được như vậy. Hẳn cũng có ý niệm ích kỷ, ý niệm tham lam, làm sao có thể cam đoan nổi tâm linh của tín đồ?
Nếu là tín đồ là kẻ đại gian đại ác, vậy người tu đạo này cũng nhận được sức mạnh tín ngưỡng tà ác đó, nếu càng đòng tín đồ thì càng trở nên tà ác.
Bởi vậy rất có thể bị ảnh hưởng ngược trở lại, khiến tâm tinh không kiên định, thậm chí có thể trở nên sa đọa!
Cho nên, Lăng Tiêu cũng rất bội phục Bạch Tuộc Biển Sâu. Không thể tưởng tượng được một trong những ma thú đỉnh cấp của thế giới này lại có thể đạt tới trình độ này. Nếu không gặp phải Lăng Tiêu, tùy ý để nó tiếp tục phát triển, có lẽ có thể sinh ra một yêu nghiệt hùng mạnh!
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu thản nhiên cười.
"Chém ngươi cũng coi như trừ hại cho vạn dân! Ta tích được một công đức lớn lao!"
Cho dù là không quá chú trọng nhân quả, nhưng việc này cũng hỗ trợ nâng cao tâm tình không nhô. Cho nên Lăng Tiêu không hề ngại làm những việc đại thiện như thế này.
Nguồn sức mạnh khổng lồ bên trong tử phủ không ngừng điên cuồng, dũng mãnh lao về đan điền Lăng Tiêu, rốt cục khiến đan điền của hắn chống đỡ càng lúc càng khó khăn, trở nên càng to và dài hơn, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Lăng Tiêu bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn:
- Kết đan!
Tất cả sức mạnh chợt ngưng kết lại, chợt co rút, sau đó bên trong đan điền Lăng Tiêu xuất hiện một điểm màu vàng nhỏ như hạt đậu. Những luồng năng lượng tinh thuần vô biên trong tử phủ lập tức bị nó điên cuồng hấp thu.
Cột sáng trên bầu trời càng lúc càng trở nên chói lọi. Lúc này. Những thanh âm niệm tụng gột rửa tâm hồn mọi người đã dừng lại. nhưng một sức mạnh dời non lấp biển lại phát ra!
Tộc trưởng băng hải bí tộc đã hoàn toàn chìm đắm trong tín ngưỡng của mình, bỗng nhiên cảm giác mình và cột sáng đó sinh ra liên hệ nhè nhẹ, lập tức kích động tới mức suýt nữa kêu to lên!
Đã nhiều năm như vậy, lão vẫn giữ vững tín ngưỡng vào Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần, nhưng loại kết nối linh hồn thế này tuyệt đối là lần đầu tiên.
- Thần vạn năng vĩ đại, ngài cần người hầu của ngài làm gì cho ngài?
Lão tộc trưởng băng hải bí tộc kích động cực độ, thân mình run rầy, sức mạnh linh hồn cũng run rẩy kết nối với Lăng Tiêu.
Mà lúc này, đúng là lúc mấu chốt Lăng Tiêu ngưng kết kim đan. Tuy rằng nghe thấy lão tộc trưởng băng hải bí tộc kêu gọi nhưng Lăng Tiêu làm sao có tinh lực trả lời lão được?
Lăng Tiêu ngưng thần tĩnh tâm, dẫn đường cho luồng năng lượng vô biên không ngừng đi vào đan điền, tiến tới khối Kim đan kia.
Tuy rằng không có được chỉ thị của Thần nhưng cũng không bị Thần cự tuyệt, lão tộc trưởng băng hải bí tộc vô cùng hưng phấn quỳ ở đó, không ngừng tụng niệm nào là mình vô cùng tín ngưỡng thần. nguyện ý dâng cả sinh mạng bản thân cho thần, v.v... khiến Lăng Tiêu chỉ muốn nhảy ra, đá cho lão một phát bay ra xa.
Lúc này tới thời khấc mấu chốt ngưng kết Kim đan, toàn bộ tinh lực của Lăng Tiêu đều dùng để dẫn đường cho năng lượng mà Bạch Tuộc Biển Sâu lưu lại, không rảnh để quan tâm tới lão.
Viên Kim đan trong đan điền càng ngày càng sáng, càng lúc càng lớn cho đến khi Lăng Tiêu hoàn thành dẫn đường cho toàn bộ năng lượng dung nhập vào trong viên Kim đan, viên Kim đan đó đã lớn chừng nắm tay trẻ con!
Luyện hóa sức mạnh đoạt được của Bạch Tuộc Biển Sâu không ngờ lại giúp Lăng Tiêu tiến một bước dài trên Kim đan đại đạo, hơn nữa còn tiến thẳng tới cảnh giới đỉnh cao!
Niềm vui sướng này căn bản không thể dùng lời để nói hết được. Kiếp trước, dưới tình huống linh khí vô cùng loãng, phải mất hơn 50 năm, Lăng Tiêu mới bước được vào Kim đan đại đạo.
Kiếp này còn không đến hai năm, từ một người bị Thiên Mạch, tu tới đỉnh cao của Kim đan đại đạo, quả thực là vận may lớn tới mức nào, cơ duyên lớn tới mức nào!
Lăng Tiêu thậm chí không kìm nổi suy nghĩ, hay là có tổ tiên sư môn giúp đỡ mình nên mới có được cơ duyên lớn như vậy. Chẳng lẽ đây là thiên ý?
Lăng Tiêu không kìm nỗi thét dài một tiếng trong trẻo, tự nhảy ra khôi Hàm Hàn Đỉnh, tiện thể thu nó vào trong nhẫn. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm cũng bay ra khôi tử phủ của Lăng Tiêu, bắn thẳng lên trời, còn cột sáng lúc này rốt cục cũng biến mất.
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm nghênh gió lốc phóng to lên dài hơn mười thước, rộng hơn một thước. Lăng Tiêu nhảy lên thân kiếm, sau đó bùng một tiếng, nổ tung vô số khối đá dưới chân Lăng Tiêu, vụt bay lên với khí thế vó cùng linh hoạt, sắc bén.
Bầu trời bên ngoài đã đầy sao lấp lánh, khí thế hoàng giả uy nghiêm trên Yêu Huyết Hồng Liên kiếm khiến tất cả mọi người phía dưới vô cùng rung động, lại càng thêm rung động vì một người đang đứng trên thân thanh kiếm khổng lồ đó!
Tống Minh Nguyệt vẫn đứng ở đó, ngây người nhìn bóng dáng Lăng Tiêu trên bầu trời, trong đôi mất bắn ra vò tận yêu thương:
- Ta biết, chàng sẽ trở về, chàng sẽ không bỏ mặc ta!
Lăng Tiêu đạp trên thân kiếm, khẽ nói với đại kiếm dưới chân:
- Yêu Huyết diệt hết, Hồng Liên thu lại, sát khí toàn thân của ngươi đã được năng lượng tinh thuần tịnh hóa, trở thành khí thế hoàng giả hiên ngang lẫm liệt, cho nên từ hòm nay trở đi, gọi ngươi là Thượng Cổ Hoàng Giả kiếm!
Đại kiếm dưới chân khẽ rung lên, bật lên một tiếng lanh lảnh, phát ra một luồng sáng trắng dài bay nhanh giữa trời đêm. Chỉ trong tích tắc, Lăng Tiêu đã trở lại, lao xuống phía Tống Minh Nguyệt. Dưới cái nhìn chăm chú của những người ở dưới đó đang trợn mất há hốc mồm nhìn, Lăng Tiêu kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tống Minh Nguyệt, đứng lên thân Thượng cổ Hoàng Giả kiếm!
Sau đó, cả hai đón gió bay lên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.