Càng là nguy cơ trước mắt, trong lòng Lăng Tiêu càng trầm tĩnh. miệng không ngừng lẩm nhẩm Đại Tự Tại Tâm Kinh, nháy mắt tiến vào Đại Tự Tại Tâm Kinh tầng thứ sáu, cảnh giới hết thảy vô ngã!
Tiến vào đến cảnh giới hết thảy vô ngã, trong lòng Lăng Tiêu lập tức trở nên thanh minh, những nỗi đau đớn dường như rời khỏi cơ thể, trở nên thoải mái rất nhiều! Đồng thời chân hỏa trong tim chợt biến đổi theo, ngọn lửa màu đỏ cuồn cuộn chợt chuyển thành ngọn lửa màu lam bình lặng, yên ả.
Có điều uy lực của ngọn lửa mới màu lam này còn mạnh hơn gấp bội so với trước kia!
Linh hồn Bạch Tuộc Biển Sâu kịch liệt giãy dựa trong tử phủ của Lăng Tiêu, cực kỳ điên cuồng quẫy lộn, biến thiên địa linh khí nồng đậm trong tử phủ của Lăng Tiêu thành một mảng hỗn loạn.
Tằng thứ sáu Đại Tự Tại Tâm Kinh khiến đạo tâm của Lăng Tiêu được củng cố, giảm bớt đau đớn của Lăng Tiêu tới mức nhỏ nhất. nhưng cho dù nhỏ tới mức nào, dưới sự tấn công điên cuồng của Bạch Tuộc Biển Sâu, cho dù Lăng Tiêu không ngừng niệm tụng Đại Tự Tại Tâm Kinh, tử phủ vẫn có cảm giác sắp bùng nổ hoặc sắp sụp đổ.
Lúc này Lăng Tiêu và Hàm Hàn Đỉnh đã hòa hợp thành một thể. nếu Lăng Tiêu có thể luyện hóa thành công Bạch Tuộc Biển Sâu này. đồng thời cũng chính là một lần luyện hóa Hàm Hàn Đình!
Đợi cho tới Kim Đan kỳ, miễn cưỡng có thể sử dụng Hàm Hàn Đỉnh, tuyệt đối là thuận buồm xuôi gió hơn hẳn so với chưa luyện hóa bao giờ!
Lăng Tiêu thì kiên trì, Bạch Tuộc Biển Sâu thì giãy dựa.
Hai người không ngừng giao phong, nghỉ ngơi, lại giao phong, lại nghỉ ngơi...
Như thế lặp lại không ngừng, không ngờ quá ba ngày!
Mà tác dụng gây mê của thảo dược Hủy Tây chỉ có ba ngày mà thôi.
Đến ngày thứ ba, Tống Minh Nguyệt và Trương Đại Niên và mọi người trong mạo hiểm đoàn đều tỉnh dậy. Bọn họ đều không hề biết rằng đã ba ngày trôi qua.
Tống Minh Nguyệt tỉnh lại không thấy Lăng Tiêu, lập tức bối rối. muốn ra khỏi cửa, lại bị hai người của băng hải bí tộc ngăn lại, không cho nàng ra ngoài. Tống Minh Nguyệt giận dữ, muốn cứng rắn xông ra, không ngờ hai gã băng hải bí tộc nhân đó đều có thực lực không thua gì nàng.
Phải biết rằng, trải qua không ngừng song tu, hiện tại thực lực của Tống Minh Nguyệt đã tiến tới Ma Kiếm Sư bậc sáu. Loại tốc độ tăng trưởng thực lực thế này chỉ có thể thể dùng thần tốc để hình dung!
Không thể tưởng được hai gã băng hải bí tộc nhân thoạt nhìn rất bình thường này lại có thể ngăn nổi nàng. Thật sự là rất khó tin, bởi vì Tống Minh Nguyệt chưa từng nghe nói vùng đất cực hàn ở phương bắc đại lục lại có một chủng tộc nào thần bí như vậy. Thoạt nhìn, thế gia ẩn thế cũng không phải vạn năng, có nhiều việc cũng không thể biết được.
Nhưng chính vì thế, Tống Minh Nguyệt lại càng lo lắng cho Lăng Tiêu. Khi tỉnh lại không nhìn thấy Lăng Tiêu, hơn nữa thái độ của đối phương lại chuyển biến nhanh như vậy, có lẽ có âm mưu gì trong đó. Tuy rằng không biết dụng ý của đối phương, nhưng rất hiển nhiên, không phải là thiện ý.
Ở cùng phòng với Tống Minh Nguyệt còn có một phụ nữ, chính là Hạnh Nhi trong mạo hiểm đoàn của Trương Đại Niên. Cách nói chuyện của cô ta khiến Tống Minh Nguyệt rất không thích, nhưng giờ phút này, hai người cũng là đồng bệnh tương liên. Tống Minh Nguyệt hỏi:
- Đây là có chuyện gì? Đoàn trưởng của các ngươi đâu?
Hạnh Nhi cũng lo lăng suýt phát khóc, lắc đầu nói:
- Ta không biết, ta cũng không biết vì sao lại như thế. Từ trước tới giờ, đoàn trưởng chưa bao giờ nói tới chuyện ở đây. Có lẽ, tất cả chúng ta đều bị người của băng hải bí tộc lừa. Đoàn trưởng... có lẽ gặp nguy hiểm rồi!
Tống Minh Nguyệt thấy dáng vẻ Hạnh Nhi không phải giả bộ, khẽ thở dài. Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện, cánh cửa phòng mở ra, hai băng hải bí tộc nhân thủ vệ ra hiệu cho hai nàng đi ra.
Tống Minh Nguyệt và Hạnh Nhi vừa ra khỏi liền thấy một mảng hỗn độn. Nơi này vốn là địa phương non xanh nước biếc, chim chóc véo von giống như thế ngoại đào nguyên, giờ bị vô số tảng đá không biết từ đâu tới đập nát tan hoang.
- Đây... Đây là có chuyện gì?
Hạnh Nhi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng thì thào lẩm bẩm.
Tiếp theo, thấy đám người Trương Đại Niên bên kia, Hạnh Nhi liền vội vàng chạy tới hỏi:
- Đoàn trưởng, đây là có chuyện gì?
Trương Đại Niên trợn trắng, bĩu môi nói:
- Ngươi hỏi ta. Ta đi hỏi ai đây?
Nói xong, gã duỗi người, ngáp một oái:
- Vừa cảm giác tỉnh lại đã biến thành thế này.
Tống Minh Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lăng Tiêu, trong lòng chợt lo lắng, hỏi Trương Đại Niên:
- Ngươi có nhìn thấy đồng bạn ta đâu không?
Trương Đại Niên nhún nhún vai, đung đưa tay, lắc đầu nói:
- Không thấy!
Trong lòng gã cũng nghi hoặc, vì sao tất cả mọi người đều ở đây. chỉ duy nhất kê có thực lực mạnh nhất lại không? Nghĩ đến khả năng xấu nhất có thể, Trương Đại Niên cũng không kìm nổi rùng mình một cái, thầm nhủ, chẳng lẽ băng hải bí tộc nhân muốn làm một cú ăn non à? Nhưng nghĩ lại dường như không đúng lắm, bởi vì lo năm trước, gã cùng phụ thân đến đây, lão tộc trưởng cũng có thái độ tương đối thân mật đối với nhân loại, hơn nữa còn cho phép phụ thân ở đây rất lâu, còn dạy phụ thân ngôn ngữ của băng hải bí tộc nhân và phương pháp liên lạc với họ. Tại sao sao l0 năm lại phát sinh biến hóa lớn như vậy?
Lúc này, tất cả mọi người đều được đưa ra sau núi. Lão tộc trưởng băng hải bí tộc đang đứng ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề có vẻ gì là già nua. Hai mắt sáng như điện, thần sắc hưng phấn nhìn ngọn núi nhỏ đã bị tàn phá gần như không còn gì, trong mắt không có chút lo lắng!
Theo lão thấy, Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần nhất định là đã thành công! Tuy rằng gây ra động tĩnh lớn ngoài dự đoán của mọi người nhưng dù sao Bạch Tuộc Biển Sâu vẫn là thần vĩ đại! Việc của thần làm đương nhiên phải khác so với nhân loại hèn mọn chứ!
Lão tộc trưởng vô cùng tin tưởng Bạch Tuộc Biển Sâu đại thần. cho nên lão không chút lo lắng mang tất cả những nhân loại tới đây. để cho họ được là những nhân loại đầu tiên được chứng kiến thần tích vĩ đại sinh ra.
Lúc này Tống Minh Nguyệt đã có ý niệm không tốt trong đầu, vừa thấy lão tộc trưởng, lập tức tiến lên. Mấy băng hải bí tộc nhân muốn ngăn trở nhưng lão tộc trưởng vẫy tay, ngừng bọn họ, sau đó quay lại đầu, nhìn Tống Minh Nguyệt ôn hòa cười nói:
- Có bé nhân loại, có chuyện gì?
- Đồng bạn của ta đâu? Vì sao tất cả mọi người đều ở đây, chỉ duy nhất không thấy hắn?
Dù sao vẫn chưa tới mức trở mặt, Tống Minh Nguyệt vẫn kiên nhẫn cố không nổi giận.
Không ngờ lão tộc trưởng băng hải bí tộc nghe xong cười ha hả nói:
- Đừng nóng vội. Đừng nóng vội, đợi lát nữa đồng bạn ngươi sẽ từ trong kia đi ra!
Nói xong, lão chỉ vào ngọn núi đổ nát nói:
- Hắn đã hiến thân cho thần linh vĩ đại của băng hải bí tộc chúng ta!
- Ngươi! Ngươi nói bậy!
Tống Minh Nguyệt lập tức bùng nổ khí thế tới mức cực điểm, sau đó lạnh lùng nhìn chăm chú vào lão già, giận giữ nói:
- Rốt cuộc hắn đâu?
Tống Minh Nguyệt phát ra khí thế hùng mạnh khiến Trương Đại Niên và mọi người trong mạo hiểm đoàn không kìm nổi lùi về phía sau, đều hoảng sợ nhìn nữ tử xinh đẹp này. Không thể tưởng được thực lực của nàng lại mạnh mẽ tới vậy!
Ai ngờ tộc trưởng băng hải bí tộc không chút động đây, như thể không có gì ảnh hưởng tới lão.
Lão lãnh đạm nhìn thoáng qua Tống Minh Nguyệt, nói:
- Nhóc con nhân loại, đừng tự làm mất mặt, kiên nhẫn chút, ta không lừa ngươi đâu! Đồng bạn của ngươi có tinh thần lực vô cùng hùng mạnh, đúng là lựa chọn tốt nhất của thần! Giờ phút này, hắn đã hiến thân cho thần. Ta khẳng định ngươi còn có thể nhìn thấy hắn. chẳng qua, ngươi thấy... sẽ là thần vĩ đại của băng hải bí tộc chúng ta.
Nói xong, từ thân thể lão tộc trưởng băng hải bí tộc chợt bộc phát ra khí thế kinh người, nhẹ nhàng đẩy văng Tống Minh Nguyệt ra xa hơn mười thước!
- Kiên nhẫn chút! Lần sau, sẽ không may mắn như thế đâu! Lão tộc trưởng miệt thị nhìn thoáng qua Tống Minh Nguyệt:
- Thực lực của ngươi quá yếu!
Tống Minh Nguyệt trợn mắt ngạc nhiên bởi thực lực hùng mạnh của lão tộc trưởng, lại bán tín bán nghi với lời nói của lão, biết thực lực của mình không bì nổi với lão. Có điều thấy ánh mắt khinh thường của lão, trong lòng Tống Minh Nguyệt không ngừng tức giận. Nàng vốn không quá tha thiết nâng cao thực lực bản thân nhưng giờ phút này, suy nghĩ đó đã thay đổi. Dù sao xét về tuổi đời và tu vi của nàng, cho dù trong thế gia ẩn thế cũng tuyệt đối là nhân vật hàng đầu trong cùng thế hệ.
Trong lòng Tống Minh Nguyệt, ngay cả thế gia tam lưu cũng không được nàng để mắt tới.
Vậy mà thực lực của lão tộc trưởng băng hải bí tộc có lẽ chỉ dưới ông nội mình! Tống Minh Nguyệt từng cảm nhận được uy thế Kiếm Hoàng bậc sáu trên người ông nội Tống Y! Lão tộc trưởng băng hải bí tộc này tuy có thực lực mạnh mẽ nhưng vẫn không có được khí thế khổng lồ tới mức khiến người ta sợ hãi như Tống Y. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyentop.net
Cho nên, Tống Minh Nguyệt hung tợn nhìn lão tộc trưởng băng hải bí tộc, thầm nhủ: Nếu Lăng Tiêu thực sự có gì nguy hiểm, bất kể thế nào ta cũng sẽ mang ông nội tới. Đen lúc đó, giết sạch đám khốn khiếp băng hải bí tộc này, báo thù cho Lăng Tiêu!
Lúc này, thân thể Lăng Tiêu ở trong Hàm Hàn Đỉnh đã trở nên hơi mơ hồ, còn linh hồn của Bạch Tuộc Biển Sâu bên trong tử phủ của Lăng Tiêu cũng đã bị vô số vết thương, vô số mảnh linh hồn nhỏ của nó tản mắt khắp bên trong tử phủ của Lăng Tiêu.
Dựa vào tinh thần lực hòa hợp với Hàm Hàn bảo đỉnh, cùng với Đại Tự Tại Tâm Kinh ổn định tâm tinh, Lăng Tiêu đã ở vào thế bất bại!
Trừ phi Bạch Tuộc Biển Sâu có bổn sự hủy diệt tất cả trí nhớ của Lăng Tiêu trong nháy mắt, nếu không, cho dù chết, nó cũng không thể thu được trí nhớ của Lăng Tiêu để sử dụng.
- Tiểu tử nhân loại, thương lượng chút nhé?
Giọng trầm trầm âm u của Bạch Tuộc Biển Sâu vang lên:
- Nếu cứ tiếp tục đấu, chỉ có kết quả lưỡng bại câu thương, chẳng ai trong chúng ta được lợi cả. Chúng ta dừng tay được không? Ta sẽ lấy sinh mạng còn lại của ta thề, tuyệt đối không làm khó dễ ngươi nữa! Thả cho ngươi rời đi!
- Không làm gì được ngươi?
Giọng nói mệt mỏi của Lăng Tiêu vang lên từ sâu trong linh hồn. tiếp đó là tiếng cười lạnh:
- Đó là ngươi cố tình giả vờ nghĩ vậy thôi!
Nói xong, một cây bảo kiếm màu đỏ tươi chợt hiện ra giữa tử phủ. bộc phát ra khí thế vô cùng hùng mạnh. Kiếm khí nháy mắt tràn ngập toàn bộ tử phủ!
Bạch Tuộc Biển Sâu hoảng sợ cả kinh kêu lên:
- Đây ...Đây là cái gì? Đây là sở hữu của ngươi!