Cô không về phòng ngủ, mà tới phòng vẽ.
Vừa mở cửa phòng vẽ, liền thấy một người đản ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đang cao ngạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm tranh của cô.
Nghe tiếng mở cửa, anh ta nghiêng đầu, thái độ khinh thường quan sát cô.
Thấy cô đi vào. Người đàn ông kia lạnh giọng hừ một tiếng: “Một nha đầu chưa dứt sữa cũng phải làm phiền bổn đại gia đích thân ra tay!!! Đến đây, nể mặt A Vinh, tôi phá lệ nhận cô làm học trò. Có thể bái tôi làm thầy là vinh hạnh lớn nhất đời này của cô!!! ”
Có bệnh à???
Lý Tử Thất liếc anh ta, người này không biết xấu hổ đến cảnh giới nhất định rồi!!!
Người đàn ông kia liếc cô, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Hồi lâu mới hất cằm, bóp mũi nhìn cô: “Chẳng lẽ Trần Hoa Vinh còn chưa kịp nói cho cô thực lực của bổn đại gia???”
Nói xong, anh ta đi tới bên tường, lấy một bức tranh của Lý Tử Thất xuống, khinh thường nhìn lướt qua: “Quá câu nệ hình thức!!! ” Tổn thương cô, tiện tay ném tranh của cô ra sau.
“Cạch ——” Khung tranh rớt xuống đất, bể.
Lý Tử Thất kinh ngạc ngẩn người, thấy anh ta thuốc màu màu xám tro, tạt lên tường!!!
Lại một ống tre!!!
Trong chốc lát, cả mặt tường bị tạt thành đủ màu sắc..........
Tóc Lý Tử Thất sắp dựng đứng!!!
Đây không phải thầy, đây là một tên điên!!!
Người này trên phun dưới nhảy, lúc đứng băng ghét, lúc leo bàn. Ước chừng hai mươi mấy phút, làm cả phòng lộn xộn.
Trên tường, dưới đất, rèm cửa sổ, quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-tang-cung-anh/1768403/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.