Phụ bạc ai, yêu thương ai, hi sinh ai, hạnh phúc trăm đường vạn lối, nước mắt nụ cười đan cài, hòa trộn, thời gian trôi đi, những món nợ không còn ai nhớ nữa.
Tôi có hai người bạn thời cấp ba, bạn nam tên là La Cách, bạn nữ tên Mạc Phi (*). Họ bắt đầu yêu nhau năm lớp 12, sau đó mỗi người học một trường đại học ở hai thành phố khác nhau.
(*) Trong tiếng Trung Quốc, tên gọi Mạc Phi đồng âm với từ mang nghĩa “chẳng qua”, đây là một cách chơi chữ “đồng âm khác nghĩa” của tác giả.
Chưa hết học kỳ một năm thứ nhất họ đã “giải tán”.
Ngày đó, Mạc Phi chờ La Cách ở bến tàu, nhưng cô ấy chỉ chờ được một mẩu tin nhắn: Tôi không đến đâu, chúng ta chia tay đi!
Năm ngoái, Mạc Phi đến Nam Kinh, chúng tôi ngồi uống trà với nhau. Trước đó đã gọi điện hẹn gặp La Cách lúc ba giờ chiều.
Tôi gặp lại La Cách trong công viên, cậu ta đang hút thuốc, đầu lọc ngập dưới chân.
Vợ chồng La Cách cãi lộn rồi quyết định ly hôn. Hai người hẹn nhau ra công viên nói chuyện. Lúc bỏ đi, cô vợ đem theo cả xe và ví tiền của cậu ta, không một xu dính túi, cậu ta không về nhà được.
Chúng tôi bắt taxi đưa cậu ta về, nhưng làm thế nào cũng không mở được cửa.
Hàng xóm nói, cậu ta vừa ra khỏi nhà thì bà mẹ vợ đã gọi thợ khóa đến thay khóa mới.
Thì ra đã trúng kế “điệu hổ ly sơn”.
Tối hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-qua-the-gioi-cua-em/2932270/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.