Máu tươi từ cổ họng phun ra ào ạt, mùi vị tanh ngọt trong nháy mắt lan tràn toàn bộ phòng đá.
Tu Tam Nương trơ mắt nhìn đoản kiếm cắm ngay cổ họng mình, giãy dụa, lại nói không ra lời.
Nàng không ngờ, Tiêu Thanh Ngạn bị trúng độc rất nặng, không hề còn chút nội lực nào, chỉ một chiêu đã giết chết mình.
Tiêu Thanh Ngạn thấy ánh mắt của nàng từ từ ảm đạm, mất đi ánh sáng lộng lẫy.
Hắn chỉ có cơ hội một lần, một cơ hội quyết sinh tử.
Vô lực ngã xuống một bên vách tường, một đòn vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực toàn thân của hắn, Tiêu Thanh Ngạn âm thầm tính toán trong lòng, hắn còn có bao nhiêu thời gian.
…
Thẩm Triệt không tìm được Tiêu Thanh Ngạn, trái lại gặp được Quân Hoài.
Thấy hắn đi về phía Hoa Điêu lâu, Thẩm Triệt nín hơi ngưng thần, không xa không gần theo sát.
Quân Hoài bị cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức hơi ngưng lại.
Trong nháy mắt liền hiểu được chuyện gì, ánh mắt như vũ tiễn bắn về phía Tiêu Thanh Ngạn ngồi trước cửa đá.
“Ngươi không muốn biết cách lấy giải dược sao?”
Tiêu Thanh Ngạn khẽ cười, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cho dù có giải dược, Tử Ngọ Tán Hồn Chưởng cũng sẽ bộc phát, ta muốn hay không muốn, thì có gì khác biệt chứ.”
“Ồ?” Quân Hoài lạnh giọng cười nói, “Ngươi đã sớm chuẩn bị đi chết rồi sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nhau/2918721/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.