Hoa Điêu lâu đã bị Thẩm Triệt dẫn người diệt trừ, bây giờ chỉ còn lại một mảnh phế tích, từ bên trong phế tích mở ra cơ quan, mang theo Tiêu Thanh Ngạn tiến vào địa lao của Hoa Điêu lâu.
Tu Tam Nương đã chờ ở đó từ sớm, duyên dáng gọi to một tiếng: “Ai nha, chỉ mấy ngày không gặp, liền tiều tụy như vậy?”
Quân Hoài tiện tay vung một cái liền quăng Tiêu Thanh Ngạn vào góc, va chạm kịch liệt khiến cho Tiêu Thanh Ngạn đầu váng mắt hoa.
“Hoa Điêu lâu không nuôi người vô dụng.” Quân Hoài liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi giết không được người, thì ta tự động thủ.”
Trong lòng Tiêu Thanh Ngạn run lên, nhắm mắt lại cười ha ha: “Chỉ bằng ngươi và Tam Nương?”
“Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Thẩm Triệt phá huỷ Hoa Điêu lâu, hắn đáng chết.” Ánh mắt Quân Hoài tàn nhẫn quyết liệt, trong lời nói không thể nghi ngờ.
Tiêu Thanh Ngạn nhìn thần sắc của hắn, đã hiểu hắn suy nghĩ gì trong lòng, chỉ nói: “Không nói đến Thẩm phủ cao thủ như mây, chỉ riêng Thẩm Triệt bây giờ, bên người còn có Lục Lẫm, các ngươi cũng ở hạ phong.”
Quân Hoài xoay chuyển ánh mắt, tập trung lên trên người Tiêu Thanh Ngạn, cúi người xuống nhìn hắn chăm chú nói: “Chúng ta muốn giết hắn, chẳng lẽ ngươi, không nỡ?”
Tiêu Thanh Ngạn quay đầu đi, không chịu hé răng.
“Tiêu Thanh Ngạn, ngươi… Ngươi đối Thẩm Triệt…” Tu Tam Nương kinh ngạc kêu lên, “Khó trách ngày ấy ta gặp ngươi, hắn còn che chở cho ngươi.”
Tiêu Thanh Ngạn nghe nàng nhắc đến chuyện ngày ấy, thầm nghĩ đó chính là lần cuối cùng được đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nhau/104237/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.