Khi Thẩm Triệt đến hậu viện, thì nhìn thấy Lục Lẫm từ trong sân viện Tiêu Thanh Ngạn đi ra.
Lục Lẫm tự ý vận dụng nội lực, khiến cho chân khí nghịch chuyển, lảo đảo vài bước, đỡ lấy vách tường mới miễn cưỡng đứng vững. Trong ngực cuồn cuộn, Lục Lẫm đang muốn vận công áp chế, bỗng nhiên cảm giác giống như có một dòng nước ấm chậm rãi đưa nội lực vào kinh mạch.
“Có chuyện gì vậy?” Thấy hắn bình phục lại, Thẩm Triệt đỡ thân thể hắn, vội vàng hỏi.
Lục Lẫm có chút mê muội, lắc đầu một cái, ánh mắt lại như cố ý, như vô tình mà liếc nhìn về phía sân viện Tiêu Thanh Ngạn.
Thẩm Triệt ngẩn ra, không nhiều lời, dìu hắn về phòng. Giúp hắn điều hoà khí tức, mới yên lòng. Nhớ đến ánh mắt Lục Lẫm vừa rồi, Thẩm Triệt thở dài, quay người đi đến chỗ Tiêu Thanh Ngạn.
Lúc này Tiêu Thanh Ngạn đã thu dọn vụn gỗ của nhuyễn tháp ở trong sân, vốn dĩ hàn độc trong cơ thể hắn còn chưa lành, giờ khắc này không khác nào chó cắn áo rách, lại không chịu sai khiến hạ nhân, chính mình chậm rãi thu dọn tiểu viện một phen. Thoáng nhìn cây đào nhỏ bị chưởng phong của Lục Lẫm đánh gãy, không khỏi có chút đau lòng, ngồi xổm xuống thu dọn.
Ý xuân tràn ngập, có vài cành đào đã đâm chồi, còn chưa trưởng thành đã bị đánh gãy, Tiêu Thanh Ngạn nhìn lá cây xanh biếc còn sót lại, có chút mất mát.
Đây là cây đào đầu tiên hắn tự trồng đó.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, không biết bản thân bị làm sao, sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nhau/104235/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.