Mọi chuyện thuận lợi đến không ngờ.
Hai người ở Lăng Tiêu Phong mấy ngày, đợi đến khi Lục Lẫm xử lý sự vụ trong giáo xong, liền khởi hành trở về Thẩm phủ.
“Không trở về Lục gia sao?” Tiêu Thanh Ngạn nằm trong buồng xe, nhìn Thẩm Triệt cùng Lục Lẫm sánh vai ngồi phía trước, viền mắt khô khốc.
Lục Lẫm không xoay người lại, chỉ lắc lắc đầu nói: “Năm đó ta bỏ đi, Lục gia kết thù với mấy bang phái trong giang hồ, bây giờ đã chia năm xẻ bảy.” Cha mẹ Lục Lẫm mấy năm trước đã qua đời, bây giờ Lục gia không còn, nên Lục Lẫm không chỗ dung thân.
Ba người ngồi chung một chỗ cũng không quá lúng túng, thân thể Tiêu Thanh Ngạn khó chịu, luôn hôn mê hoặc ngủ say trong toa xe, ngược lại cũng không có xung đột với Lục Lẫm. Chỉ là Tiêu Thanh Ngạn vẫn luôn lo lắng mục đích Lục Lẫm khi sảng khoái đáp ứng Thẩm Triệt trở về, mặc dù là khi nghỉ ngơi, nhưng tâm tư cũng không được thoải mái, phải luôn đề phòng.
Một đường không lời, trở lại Thẩm phủ, Thẩm Triệt đã an bài thỏa đáng từ lâu. Hạ nhân Thẩm gia cũng quen biết Lục công tử, người người cung kính.
Tiêu Thanh Ngạn nhìn Lục Lẫm đi vào hậu viện Thẩm gia, dáng dấp nho nhã lễ độ, so với Tiêu Thanh Ngạn lúc trước làm xằng làm bậy, quả thực là một trời một vực.
Hắn không để ý lắm, sai người dời nhuyễn tháp trong phòng Thẩm Triệt đến bên cạnh cây đào nhỏ hắn trồng, đối diện hoa viên, mỗi ngày miễn cưỡng nằm tắm nắng.
Ngày hôm đó như mọi ngày, Tiêu Thanh Ngạn đang ngủ thoải mái trên nhuyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nhau/104234/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.