Lâu ngày không tắm giặt đã thật sự biến Mật Nhi thành con người không thành hình nữa rồi. Thành ra khi Bạch Lan thấy cô ăn mặc chỉnh tề, trên người sạch sẽ, gương mặt sáng sủa, thật sự không nhận ra con người mình cứu cũng có dáng dấp của một người đẹp. 
Chỉ có điều quá gầy. 
Kích cỡ đồ của Bạch Lan đều đúng chuẩn của người mẫu rồi, mà mặc lên người cô vẫn rộng ra vài phân. Khớp xương vai của Mật Nhi lộ rõ từng chỗ lồi lõm, rất khó nhìn. Làn da trắng do suy nhược mà tái xám đi một cách thảm thương. 
Mật Nhi đứng tựa mạn cửa, mơ hồ nói với cô. 
"Chị ơi, em sẽ cố gắng kiếm một công việc, trả tiền ăn ở cho chị mỗi tháng... Có được không?". 
Bạch Lan biết rằng khó lòng từ chối, nên đành nói. 
"Được, được, nể tình cô là bạn tôi, giảm cho cô năm mươi phần trăm có được không? Như vậy chỉ còn một triệu một tháng thôi!". 
Có ngốc mới tin được tiền thuê ở đây lại rẻ như thế, Mật Nhi toan mở miệng phản đối, Bạch Lan đã chặn trước cô. 
"Này, nhà của tôi thì nên nghe theo tôi đi, đừng có không biết điều làm khó tôi như thế!". 
Nghe vậy, Mật Nhi chỉ còn biết im lặng. 
"Dạ vâng...". 
"Đừng có mà rụt rè như một chú cún như vậy. Tôi không phải là thú ăn thịt người đâu. Lại đây!" - Bạch Lan vỗ vỗ bảo cô ra ngồi ghế - "Trông cô rất bất ổn, tôi có thể nhìn ra sự hỗn loạn trong cô. Nói cho tôi biết người cô đắc tội là ai đi, để tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098907/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.