Mật Nhi tựa đầu trên ô cửa kính, trông bóng đêm vùn vụt trôi qua trước mắt, khoảng năm phút nữa thôi, cô sẽ xuống đến thành phố X.
Vậy là Mật Nhi đã ở cách anh tám tiếng đồng hồ, hơn 300 cây số. Xa như vậy, chắc không thể tìm ra được nữa rồi. Anh đã luôn là người quan trọng nhất của cô trong suốt mười tám năm qua. Nếu nói cô bị anh vứt bỏ, không có chút mảy may buồn thì là không đúng. Cô rất đau lòng.
Nhưng sự tàn nhẫn của anh đã tôi luyện cô, thành một người không thể chai lì hơn được nữa. Linh hồn và trái tim cô đều đã chết, từ lúc hay người bố yêu là mẹ rồi.
Chiếc xe dừng lại. Đoàn người hối hả xách lên hành lý, chen chúc nhau đi ra ngoài. Mật Nhi khác với bọn họ, cô từ tốn đi ra.
Chạm chân xuống đất rồi, cô còn biết đi đâu nữa?
Quả nhiên, cô hoàn toàn xa lạ với nơi đây. Đến mức cô cảm thấy đến không khí mà cô đang thở cũng khiến cô thấy lạc lõng.
Những chiếc đèn lồng đỏ được treo dọc trên các con đường lớn, khiến cô nhớ đến những chiếc đèn lồng treo bên hồ Thái Nguyệt, nơi anh trao cho cô chiếc hôn đầu tiên. Nhớ lại những kỉ niệm đó, Mật Nhi không nén được mà bật cười. Trên làn môi vẫn như cảm nhận được hơi ấm nồng nàn đó.
Đúng là phải đi rồi, mới thoát ra khỏi những ký ức kinh hoàng ấy.
Mật Nhi không biết đường, nên cứ men theo những con đường thoai thoải, những nơi tràn ngập đèn lồng mà đi. Thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098906/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.